CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 124

Ôn Hàn ngây ra.

“Nhanh lên!” Mạnh Lương Xuyên đạp vào người cô một cái.

Ôn Hàn bừng tỉnh, đứng dậy, đặt hai tay ra đằng sau gáy rồi loạng choạng đi
ra ngoài.

Váy của cô đã bị rách, vạt áo trước ngực bị tuột cả cúc, để lộ một mảng da
thịt mà cô không dám dùng tay che. Còn chưa đứng vững, cô đã bị một
người cảnh sát lôi đi, bắt đầu tra hỏi.

Họ hỏi cô một loạt vấn đề như: nhập cảnh từ lúc nào, từng sống ở đâu, có
bạn đồng hành không, bị bắt cóc ở đâu, tại sao bị bắt…

Sau hơn hai mươi câu hỏi, cuối cùng đối phương cũng hỏi, người đi cùng cô
ở đằng kia là ai.

“Tôi chỉ biết anh ta tên Mạnh Lương Xuyên, là người bản địa.” Ôn Hàn thật
sự chỉ biết từng ấy thông tin.

Nghe cái tên này, một người cảnh sát ngẩn ra vài giây rồi mỉm cười: “Mạnh
Lương Xuyên ư?”

Thái độ này chứng tỏ anh ta quen biết Mạnh Lương Xuyên. Quả nhiên, anh
ta hét lên một câu gì đó với người ở chỗ vách núi. Lần này, Ôn Hàn không
hiểu thứ ngôn ngữ đó.

Tiếng nổ ở phía xa xa ngày càng dày đặc. Cả thôn làng đã bước vào cuộc
chiến kịch liệt. Đám cảnh sát tin lời Mạnh Lương Xuyên, nhanh chóng xác
nhận thân phận du khách của Ôn Hàn nên không để ý đến cô nữa.

Một cảnh sát nữ không biết tiếng Trung lẫn tiếng Anh đưa áo khoác cho cô
rồi chỉ trỏ. Ôn Hàn nhận áo, định cài lại cúc nhưng chợt phát giác ngón tay
của mình cứng đờ. Cô nhìn chằm chằm bàn tay, không dám hồi tưởng lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.