CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 125

tình hình vừa nãy, thậm chí không dám nghĩ đến cảnh mình giẫm đạp lên
xác chết để tới nơi an toàn.

Sau khi nói chuyện với người cảnh sát quen biết, Mạnh Lương Xuyên quay
về chỗ Ôn Hàn. Anh ta định dặn cô giả bộ không hay biết điều gì, nhưng
chợt nhớ ra, cô cũng chẳng rõ thân phận thật sự của Vương Văn Hạo nên
anh ta quyết định không nói nhiều.

Mạnh Lương Xuyên hắng giọng, lên tiếng: “Cô cứ ở lại đây. Đói bụng thì ăn
chút gì đó, buồn ngủ thì kiếm chỗ ngủ. Nơi này tương đối an toàn. Nếu
Trình Mục Vân chết, tôi sẽ đưa cô đến Đại sứ quán ở Kathmandu. Nếu anh
ta còn sống…” Ngừng vài giây, anh ta thở dài, cất giọng có chút bất lực và
thương tiếc: “Đợi anh ta giữ được mạng sống rồi tính sau”.

Mạnh Lương Xuyên đã sớm có cái nhìn thoáng về chuyện sống chết, chỉ là
cảm thấy đáng tiếc.

Anh ta và Trình Mục Vân vốn có thể dễ dàng thoát khỏi nơi đó, dù tình hình
tệ hại đi chăng nữa cũng chẳng đến nỗi mất mạng. Nhưng bây giờ thì khó
nói. Ai bảo anh ta phải đưa người phụ nữ này thoát thân trước.

***

Một tiếng nổ cực lớn vang lên, cả quả núi dường như chấn động. Nhịp tim
trong lồng ngực Ôn Hàn cũng ngày càng chậm lại. Trong đầu cô xuất hiện
muôn vàn ý nghĩ: Liệu anh có thể sống sót, ngộ nhỡ đám người xấu kia
quyết tâm “cá chết lưới rách”, “ngọc nát đá tan” thì sao?

Cô tựa người vào tảng đá, khép mi mắt, để bản thân có thể lấy lại sự bình
tĩnh.

Ngày mai hoặc đến khi trời sáng, cô sẽ rời khỏi chốn này, đến một nơi
không có tiếng súng, tiếp tục cuộc sống bình yên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.