CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 128

Làn da hai người dính chặt vào nhau. Có lẽ vừa mới thoát chết, hoặc là
khoái cảm trỗi dậy mà cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh cao hơn bình thường,
chỗ nào cũng thế.

Huyết mạch trở nên sôi sục, Ôn Hàn không nhịn được lên tiếng: “Anh đang
bị thương, em có thể giúp anh.” Mỗi một từ đều toát ra vẻ mời gọi, khiến
bản thân cô cũng giật mình.

“Không ai có thể giúp tôi.” Trình Mục Vân thì thầm bên tai cô: “Ngoài cơ
thể của em, bất cứ thứ gì cũng chẳng thể giúp tôi.”

Gần đó có người huýt sáo, cũng có tiếng bước chân mỗi lúc một xa. Đám
đàn ông không những không nhẹ nhàng mà còn cố tình gây ra tiếng động
lớn, tựa như muốn nói: Đây là chuyện anh đáng được hưởng sau khi thoát
chết. Chúng tôi sẽ cuốn xéo ra xa, anh cứ tận hưởng món quà của cuộc sống
đi…

Cả khu rừng nhanh chóng khôi phục sự yên tĩnh. Bởi vì xấu hổ, sợ người
của anh nghe thấy và nhìn thấy, Ôn Hàn hạ giọng van nài: “Anh có thể…
nhanh hơn được không?”

Trình Mục Vân cất giọng trầm khàn: “Được thôi.”

Thân thể và môi lưỡi nóng bỏng của người đàn ông khiến cô hoàn toàn chìm
đắm.

***

“Cô ta đâu rồi?” Mạnh Lương Xuyên gần như phát điên, không ngừng cào
đầu.

Phải mất ba năm, anh ta mới gặp được Trình Mục Vân, không ngờ lại để
mất dấu đối phương. Anh ta đi đi lại lại, túm một người cảnh sát bên cạnh,
định nói điều gì đó nhưng lại buông đối phương ra, tiếp tục cáu kỉnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.