CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 130

Trình Mục Vân sẽ làm một chuyện kinh thiên động địa nào đó. Mấy ngày
vừa qua chỉ là màn dạo đầu mà thôi.

Con người anh có thứ gì đó đủ để khiến bất cứ người đàn ông nào cũng
khâm phục đến mức chỉ hận không thể làm bạn với anh.

Mạnh Lương Xuyên thành tâm thành ý muốn là một người trong số đó.

“Lối đi phụ ở đằng sau thôn làng chắc là do anh ta phá hủy phải không?”
Mạnh Lương Xuyên chợt nhớ ra chuyện này. Tuyến đường định trước bị phá
hủy, khiến anh ta buộc phải đi đường chính, thế là thân phận bị bại lộ.

Người đàn ông đó quả là thâm hiểm vô cùng.

***

Ánh sáng trắng nhàn nhạt dần thôn tính đêm đen. Ôn Hàn mở mắt: “Trời
sáng rồi…” Đêm tối đáng sợ đã qua đi, câu chuyện bị bắt cóc đã trở thành
quá khứ.

Trình Mục Vân ngắm gương mặt vẫn còn mơ màng của cô, nói nhỏ: “Trời
sáng rồi. Tôi đưa em về.”

Trong đầu anh chợt xuất hiện ý nghĩ, có lẽ mình nên nhanh chóng hoàn
thành chuyện này. Bởi vì đột nhiên anh có chút cảm giác muốn quay về
Moscow, muốn làm tình hoặc nói chuyện yêu đương với cô gái trẻ trước mặt
trên tấm thảm mềm mại, bên cạnh chiếc lò sưởi cổ xưa.

Còn về lời thề không bao giờ quay lại nơi ấy, dù sao cũng là nói với Thượng
đế, trong khi anh tin vào Đức Phật.

Dưới ánh ban mai, Trình Mục Vân mặc quần dài, giúp Ôn Hàn mặc lại váy
áo tử tế rồi mới đứng lên: “Chúng ta đi thôi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.