CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 179

Giọng nói vui vẻ của mẹ nuôi truyền tới: “Chuyến du lịch hành hương của
con tới đâu rồi? Con gái thân yêu của ba mẹ chơi có vui không?”

Sống mũi cay cay, cô không dám nhiều lời, chỉ thông báo ngắn gọn, mình
còn ở lại Nepal một thời gian. Cô rất ổn, mẹ đừng lo lắng quá.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Ôn Hàn đưa tờ đô la Mỹ cho ông chủ. Ông
ta trả lại cô cả đống tiền lẻ. Cô quay người, đi ra ngoài đường phố.

Vào thời khắc này, cô đang đứng trên con đường nối liền Nepal và Ấn Độ.
Bên trái là Nepal, bên phải là cửa khẩu của Ấn Độ. Người qua kẻ lại tấp nập,
trong đó có cả lính biên phòng mặc bộ đồ rằn ri.

Trình Mục Vân không nói dối cô.

Anh bảo: “Khi nào em gọi điện, em sẽ phát hiện bố mẹ nuôi của em chẳng
hay biết gì cả. Trong nhận thức của họ, em và mấy người bạn vẫn đang tiếp
tục chuyến hành hương, hơn nữa lần này kéo dài ba tháng liên tiếp.”

Ngừng vài giây, Trình Mục Vân nói tiếp: “Vương Văn Hạo và bạn của em
tạm thời bị tách riêng và hạn chế hoạt động nên không ai biết đến sự vắng
mặt của em.” Anh cười: “Sau cuộc điện thoại này, chắc em bắt đầu tin tôi rồi
chứ?”

Ôn Hàn không đáp lời. Cô dõi mắt về đoàn tăng lữ đang chầm chậm di
chuyển về phía cửa khẩu Ấn Độ. Vào thời khắc này, cô và Trình Mục Vân
tựa như đang ở hai thế giới khác nhau. Cô là du khách nước ngoài còn anh là
nhà sư một mình hành hương cùng tiến vào lãnh thổ Ấn Độ.

Ôn Hàn đi mất một ngày mới tới nhà ga mà Trình Mục Vân chỉ định. Lần
này và chuyến đi Ấn Độ lần trước có nhiều điểm khác biệt. Một tháng trước,
cô đến nơi đây để du lịch nên tâm trạng vô cùng thoải mái. Còn bây giờ, cô
đứng giữa nhà ga, âm thầm quan sát xung quanh, thần kinh căng thẳng từ
đầu đến cuối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.