CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 180

Trên thực tế, cho dù không trải qua những chuyện ở Nepal thì Ấn Độ cũng
chẳng phải là đất nước an toàn. Nhà ga không có khâu soát vé, Ôn Hàn bị
dòng người xô đẩy lên tàu hỏa, còn suýt đụng phải một con bò đi ngang qua.

Thấy cô là người nước ngoài, có hành khách cứ nghĩ cô mua vé toa cao cấp
nên nói với cô: “Toa giường nằm có điều hòa ở phía trước.”

Tuy nhiên, trong tay Ôn Hàn chỉ là tấm vé toa hạng thường, có giường nằm
nhưng không có điều hòa. Cô tự nhủ, có giường nằm là được rồi.

“Cô nên mua vé ở toa tàu xịn hơn một chút.” Khi Ôn Hàn tìm thấy vị trí của
mình, một người bản xứ vừa dùng dây xích sắt khóa hành lý của mình vào
chân giường, vừa nói bằng một thứ tiếng Anh mà cô không hiểu mấy.

Ôn Hàn cười cười, ngẩng đầu tìm vị trí của mình. Bên dưới chật ních người
ngồi, bên trên có giường nằm nhưng không được sạch sẽ cho lắm. Trong lúc
cô đang ngẩn ngơ, một thiếu niên nhảy lên trên, trải lại ngay ngắn ga giường
cho cô rồi nhảy xuống, giơ tay về phía Ôn Hàn và nói câu gì đó.

“Cậu ta đòi tiền boa.” Đằng sau có người lên tiếng.

Sống lưng cứng đờ, Ôn Hàn cố gắng đè nén để không tỏ ra mừng rõ khi
nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy.

“Thế à?” Cô rút đồng tiền lẻ dúi vào tay cậu ta.

Sau đó, cô quay đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, chắp hai
tay trước ngực, thốt ra ba từ như nửa năm trước: “Chào lạt ma!”

Đáy mắt vụt qua một tia sáng, Trình Mục Vân đáp lại cô bằng một cái chắp
tay.

Lại một đống người tràn vào trong toa tàu. Tàu hỏa nhanh chóng chuyển
bánh, anh ngồi giữa hai người bản xứ, khép hờ mi mắt. Nơi này chật ních

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.