CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 182

tin lời những người Ấn Độ cười híp mắt với cô.” Cô ta nói bằng tiếng Trung,
không để ý tới ánh nhìn chăm chú của đám đàn ông Ấn Độ xung quanh.

Ôn Hàn nói cảm ơn. Vào thời khắc này, cô chợt có cảm giác mình thật sự
đến Ấn Độ để hành hương du lịch chứ không phải bỏ trốn sang một đất nước
xa lạ vì sự an toàn của bản thân.

“Hòa thượng! Đây là lần đầu tiên anh đến Ấn Độ à?” Cô gái tóc ngắn không
nhịn nổi, lại tiếp tục hỏi chuyện Trình Mục Vân. Vị hòa thượng này không
những đẹp trai, ngay cả bàn tay đang giở sách cũng rất đẹp. Cô ta muốn giao
lưu, muốn chụp ảnh lưu niệm với anh trước khi xuống tàu.

“Không phải.” Trình Mục Vân đáp ngắn gọn.

“Vậy… Ấn Độ có món gì đặc biệt, nhất định phải ăn không?” Cô gái tóc
ngắn tìm đề tài nói chuyện. Điều này xuất hiện đầy rẫy trên những trang web
du lịch. Người đàn ông ngồi cạnh cô ta có chút bất mãn. Đối phương chỉ là
một hòa thượng, có gì hay ho đâu.

“Cô có thể thử loại quả amla.” Trình Mục Vân lật sang trang sách khác.

“Quả amla ư?”

Đây là một loại quả có nguồn gốc từ Ấn Độ mà điển tích Phật học thường
nhắc tới. Ôn Hàn nghĩ.

Viền mắt cô bất giác cay cay. Nhờ sự xuất hiện của anh, tâm trạng nơm nớp
lo sợ trong cô cũng đã lắng xuống phần nào, dù vẫn còn chút bất an. Anh
ngồi ngay bên dưới, còn cô nằm chếch phía trên nhưng hai người không
được giao lưu trò chuyện, ngay cả trao đổi bằng ánh mắt cũng không được.

“Trong điển tích Phật học thường nhắc tới loại quả này.” Trình Mục Vân
nói: “Hiếm có dịp tới Ấn Độ, cô nên thử đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.