CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 186

Ôn Hàn: “Cô có thể cho tôi nằm nhờ một tiếng đồng hồ không? Một tiếng
sau là tôi xuống tàu rồi.”

Ôn Hàn có chút do dự.

“Chị ơi, em buồn ngủ quá. Một tiếng sau, em cũng xuống tàu rồi.” Cậu
thanh niên nhìn Ôn Hàn bằng ánh mắt van nài, trông rất đáng thương.

Ôn Hàn không tiện từ chối bọn họ. Nằm lâu như vậy mà cô vẫn không ngủ
được. Hơn nữa, cô cũng sắp xuống tàu đến nơi rồi. Thế là cô lên tiếng: “Hai
người lên nằm nghỉ đi, để tôi xuống dưới ngồi.” So với việc ngủ cùng người
xa lạ, bên dưới có khi còn an toàn hơn, ít nhất còn có Trình Mục Vân ở đó.

Ôn Hàn nhanh chóng trèo xuống dưới.

“Để em bế chị lên.” Cậu thanh niên ôm ngang người cô gái, nhấc bổng lên
trên.

“Tôi không nằm với cậu, nam nữ thụ thụ bất thân.” Cô gái không mấy tình
nguyện nhưng cậu thanh niên đã leo lên, nằm thẳng người: “Có chỗ ngủ là
tốt lắm rồi, chị đừng kén cá chọn canh nữa. Em có làm gì chị đâu.” Cô gái
tóc dài lầm bầm vài câu, nằm nghiêng người, quay mặt vào trong.

Toa tàu vốn đông người, chỗ ngồi ít nên hai người vừa rời đi, lập tức có hai
ông chú Ấn Độ chiếm mất chỗ, khiến Ôn Hàn hết chỗ ngồi. Cô xoa xoa cánh
tay mình, nghĩ bụng, thôi thì cứ đứng cho xong.

“Hòa thượng!” Chú ý thấy sự quẫn bách của cô, cô gái tóc ngắn cười nói với
Trình Mục Vân: “Anh chịu khó ngồi chật một chút, để cô ấy ngồi bên cửa sổ
đi.”

Trình Mục Vân nhướng mày nhìn cô gái tóc ngắn rồi lại liếc qua Ôn Hàn.
Sau đó, anh nhích sang một bên, nhường một khoảng trống nhỏ cạnh cửa
cho cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.