CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 207

Giọng nói của anh rất dịu dàng, tạo thành một sợi dây vô hình trói buộc ý
thức của cô. Không biết loài rắn khi nuốt các sinh vật khác có phải cũng âm
thầm lặng lẽ nhưng thâm sâu khó lường như vậy không? Bề ngoài có vẻ nhẹ
nhàng nhưng trên thực tế đủ khiến bạn nghẹt thở.

Động tác của anh không được dịu dàng như lời nói. Đến mức ở một giây nào
đó, Ôn Hàn cảm thấy bản thân sẽ bị anh nhốt trong căn phòng này suốt cuộc
đời, chết trên chiếc giường này.

Lần đầu tiên ở khu rừng núi, anh rất nhẹ nhàng, chiếu cố đến cảm nhận của
cô. Lần thứ hai là nhằm mục đích loại bỏ khí lạnh trong cơ thể cô, không
mang bất cứ tình cảm cá nhân nào. Đêm qua là do cô chủ động. Chỉ thời
khắc ấy, anh mới bộc lộ con người chân thực của mình: gấp gáp, trực tiếp,
làm bất cứ việc gì cũng không lưu lại đường lùi, bao gồm cả phương diện
này.

Khi thả một ngọn hoa đăng được làm từ phiến lá xuống mặt đất, nhìn nó từ
từ trôi theo dòng nước về phương xa, trong đầu Ôn Hàn vẫn đang nghĩ, lần
đầu tiên thích một người mà mình chẳng biết gì về người ấy ngoài cái tên,
nhưng lại thân mật như vậy.

Đúng là không thể nào tin nổi.

Lúc này, mặt trời đã xuất hiện. Tất cả mọi người bắt đầu cầu nguyện, dù là
người đang ngồi trên bậc đá hay cởi trần ở dưới sông, thậm chí cả người
ngoại tỉnh đang thả hoa đăng cũng đều trở nên tĩnh lặng.

Ôn Hàn liếc qua người đàn ông bên cạnh. Cảm nhận được ánh mắt của đối
phương, Trình Mục Vân liền quay sang cô. Ôn Hàn có chút quẫn bách,
không nhịn được trách móc: “Có phải lúc nào anh cũng bắt được sự quan sát
của người khác với mình hay không?”

“Đó là bản năng.” Anh trả lời ngắn gọn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.