CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 208

“Anh có biết vừa rồi em nghĩ gì không?”

Ôn Hàn thì thầm: “Em đang nghĩ…” Nếu anh thật sự là tên buôn lậu nguy
hiểm, vậy thì câu chuyện giữa cô và anh sẽ đi về đâu?

Trình Mục Vân dường như là một người không biết đến hai chữ “hiếu kỳ”.
Cô nói lấp lửng nhưng anh không hề truy vấn, chỉ liếc cô một cái rồi lại tiếp
tục dõi mắt về bờ sông.

Dưới lòng sông có rất nhiều phụ nữ địa phương, từ trẻ đến già. Họ lội nước
cho đến khi toàn thân ướt sũng mới hài lòng leo lên bờ.

Ôn Hàn vẫn không rời mắt khỏi gương mặt nghiêng của Trình Mục Vân. Cô
nghĩ: giả dụ ngay từ đầu, anh là một tên lừa gạt tình cảm của cô thì sao?

Một hòa thượng hoàn tục, nhờ có diện mạo và thân hình hấp dẫn đi tán tỉnh
những cô gái trẻ đến Nepal du lịch… Não bộ của cô hình dung một câu
chuyện theo hướng khác.

Hai người đi dọc theo bờ sông, gặp nhiều kẻ ăn mày đang hấp hối giơ tay về
phía người qua đường: “Chúng tôi đang tích tiền mua gỗ để thiêu xác. Mấy
trăm rupi một khúc.”

Vào thời khắc này, Trình Mục Vân giống như du khách nước ngoài tận tình
đi cùng bạn gái. Ôn Hàn đột nhiên chìa tay về phía anh.

“Gì thế?” Anh cười hỏi.

“Ông chú, cho em xin ít tiền lẻ.” Khóe mắt cô cong cong: “Để em đi tích
đức.” Tất cả vé tàu xe đến đây đều do anh mua, chút rupi cuối cùng cũng đã
bị cô tiêu hết. Hiện tại, cô không có hộ chiếu, chẳng có hành lý, giống như
một người phụ nữ sa chân lỡ bước bị anh bắt đi.

Trình Mục Vân bị chọc cười bởi câu nói của Ôn Hàn. Trong con mắt anh,
người phụ nữ này đã dần có nhiều biểu cảm sinh động hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.