CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 212

Người phụ nữ ấy quay lưng về phía đám đông, giơ tay lau đôi mắt đỏ hoe:
“Em nghe nói tro cốt rắc xuống sông, con người sẽ được yên nghỉ. Có điều,
chôn ở đâu cũng vậy, dù sao em cũng không thể đi cúng tế.”

Trình Mục Vân cụp mi, không nói một lời.

Người phụ nữ xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón tay. Một phút sau, cô ta rút ra:
“Lát nữa em sẽ ném xuống sông. Mới hai mươi sáu tuổi đã trở thành góa
phụ, đúng thật là… Tên đó hại chết em rồi.” Cô ta lầm bầm, một lúc sau
quay sang hỏi Trình Mục Vân: “Anh có thể phá lệ nói cho em biết, anh ấy
chết thế nào không?”

Trình Mục Vân im lặng vài giây rồi lên tiếng: “Có kẻ tiết lộ thân phận của
cậu ấy.”

Buổi sáng hôm đó, ai cũng cho rằng đám người nước ngoài sẽ tấn công
Trình Mục Vân trước. Nào ngờ bọn chúng biết được thân phận của Châu
Khắc. Anh ta không kịp né tránh nên bị trọng thương, khó khăn lắm mới
thoát được ra ngoài. Khi Mạnh Lương Xuyên dẫn cảnh sát địa phương đến
nơi, Châu Khắc… đã đỡ hộ Mạnh Lương Xuyên một đòn chí mạng.

Tuy ngoài miệng, Châu Khắc tỏ ra khinh thường Mạnh Lương Xuyên, thậm
chí trong lòng cũng coi thường nhưng chẳng còn cách nào khác, đối tượng
được Trình Mục Vân thừa nhận thì cũng là anh em của anh ta.

Đã là anh em thì dù chết, mình cũng phải chết trước đối phương. Đây là suy
nghĩ đơn giản của tất cả những người đi theo Trình Mục Vân.

Cả hai im lặng một lúc. Cô gái bỗng nhiên bật cười: “Con bé kia không rời
mắt khỏi chúng ta. Phụ nữ đều vậy cả, một khi đã thích anh thì bất cứ người
đàn bà nào tiếp xúc với anh cũng trở thành tình địch. Dù tỏ ra rộng lượng
đến mấy cũng vô dụng. Chỗ này…” Cô ta đặt tay lên ngực: “Sẽ rất khó
chịu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.