CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 227

Phó Minh cười: “Vậy tôi chúc cô và chim công giao lưu vui vẻ.” Anh ta
quay người, giơ tay vẫy vẫy với Ôn Hàn rồi đi vào nhà.

Khi đối tượng duy nhất ở bên cạnh biến mất, Ôn Hàn cuối cùng cũng có cảm
giác, nơi này hơi âm u rờn rợn. Bức tường cao hai mét có lẽ chẳng ngăn nổi
bất cứ tên trộm nào.

Nếu có người đột nhập, cô hét to, liệu hai người đàn ông uống rượu ở trong
nhà có nghe thấy không? Nghĩ đến đây, Ôn Hàn có chút ảo não.

Người của Trình Mục Vân cũng không nói lý lẽ, làm những chuyện khó hiểu
y hệt anh. Vừa rồi rõ ràng cô cho rằng Phó Minh có lòng tốt đưa mình về nơi
ở, vì dù sao anh ta cũng là bạn của Trình Mục Vân. Vậy mà đối phương lại
lừa cô đến nơi này, khiến cô rơi vào tình huống khó xử.

Trong chuồng chỉ có một con công đi đi lại lại. Ôn Hàn bất giác tiến lại gần
một chút. Đây là động vật duy nhất còn thức. Mấy con bò sữa trong chuồng
cách đó không xa đều đã yên giấc.

Ôn Hàn xoa tay. Đúng lúc này, khóe mắt cô phát hiện một bóng hình đang đi
tới. Là Trình Mục Vân.

“Em tìm tôi à?” Giọng anh có chút mệt mỏi.

“Không phải.” Ôn Hàn tiếp tục nhìn chằm chằm con chim công: “Em bị bạn
anh lừa đến đây. Trời tối nên em không tìm được đường về, chỉ có thể ở đây
đợi cho đến khi trời sáng.” Con chim công chẳng nể mặt, xòe đuôi chạy vào
trong bóng tối.

Trình Mục Vân tiến lại gần. Ôn Hàn nhích sang một bên. Anh lại áp sát.

Bị Phó Minh lừa đến nơi này, Ôn Hàn vốn vừa lạnh vừa bực bội. Bây giờ lại
bị anh ép nên cô càng khó chịu hơn. Thế là cô quay người về phía anh: “Anh
cảm thấy làm vậy thú vị lắm sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.