CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 228

Vừa ngẩng đầu, bắt gặp vết thương mới trên mặt anh, cô liền ngẩn ra trong
giây lát.

Trình Mục Vân nheo mắt: “Sao thế? Vẻ mặt của em trông cứ như nhìn tháy
con mèo hoang bị thương ấy.” Đây là lần đầu tiên anh để lộ tâm trạng mất
kiên nhẫn.

Đúng vậy, anh đang tỏ ra mất kiên nhẫn.

Chứng kiến thái độ này của anh, Ôn Hàn cũng bị chọc giận. Cô chẳng nói
chẳng rằng, quay người bỏ đi. Nhưng mới đi mấy bước, cô liền bị người ở
đằng sau túm lấy cánh tay. Bất chấp sự phản kháng của Ôn Hàn, anh lôi cô
rồi đẩy xuống bãi cỏ gần đó.

“Nỗi sợ hãi trong cốt tủy của em biến đâu rồi?” Trình Mục Vân cất giọng
trầm thấp: “Hồi ở trong rừng, em như người rừng nhỏ bé và đáng thương đợi
tôi mang thức ăn về. Con người đó đi đâu rồi?”

“Anh mau thả em ra!” Ôn Hàn bị cỏ đâm vào da đau nhói.

Trình Mục Vân bẻ quặt cánh tay cô ra đằng sau, tì chân lên đùi cô, không
cho cô giãy giụa. Trước mặt anh, cô chỉ là người phụ nữ trói gà không chặt,
anh chỉ hơi dùng sức là có thể bẻ gãy cánh tay cô, thậm chí tất cả xương cốt
trên người cô.

Đáng ghét hơn cả, anh còn bịt mũi và miệng cô. Ôn Hàn trừng mắt với anh,
càng lúc càng thiếu dưỡng khí.

“Con người quả là động vật đáng sợ.” Giọng nói của Trình Mục Vân đột
nhiên trở nên rất nhẹ, tựa hồ tâm trạng kích động vừa rồi là giả: “Chỉ một
chút không vừa lòng là sẽ phẫn nộ và oán hận, quên mất thứ mình từng có
được. Em yêu, lúc trút giận vào người tôi, sao em không nghĩ xem, là ai đã
cả đêm vẽ bông hoa sen cho em, ai đã lau thân thể của em ở nơi cắm trại, ai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.