CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 232

Sau lưng có thứ gì đó động đậy, rõ ràng không phải bàn tay của Trình Mục
Vân. Ôn Hàn lạnh tóc gáy: “Thứ gì… đang động đậy thế?”

Anh buông người cô, sờ soạng xung quanh rồi bình tĩnh mở miệng: “Con
chuột.”

Ôn Hàn biến sắc mặt trong giây lát.

“Em sợ à?” Anh thản nhiên hỏi.

Ôn Hàn nghiến răng, cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi. Cô không thể để anh coi
thường, chuột bọ là gì chứ. Nhưng lần này không chỉ có một con mà rất
nhiều con chạy đi chạy lại, thậm chí bò cả lên người cô. Ôn Hàn đẩy người
Trình Mục Vân, la hét một tiếng, loạng choạng đứng dậy. Toàn thân cô nổi
da gà, buồn nôn thật đấy.

Trình Mục Vân cũng đứng thẳng người. Rõ ràng cô đã quên, lúc ở trong khu
rừng nguyên sinh, nhìn thấy vô số sinh vật không biết tên bò lổm ngổm
trước mặt, cô đều có thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Bây giờ trở lại
xã hội văn minh, tất cả quay về nguyên hình.

“Ở đây có một ngôi miếu chuyên dùng để thờ cúng loài chuột.” Trình Mục
Vân thưởng thức vẻ mặt kinh hãi của Ôn Hàn: “Chắc có đến hơn một vạn
con. Đối với người dân, chuột là sự tồn tại giống như vị thần, hằng ngày đều
có tín đồ đi cúng tế, đồng thời còn ăn chung ngủ chung với loài chuột. Vì
thế, khu vực xung quanh bị nhiễm bệnh dịch hạch rất nghiêm trọng.”

Nói xong, anh quay người đi về phía ngôi nhà hai tầng. Ý tứ của anh rất rõ
ràng, không muốn ở đây chơi với chuột thì mai đi theo anh.

Ôn Hàn thở hắt ra, rón rén đi theo Trình Mục Vân. Trong nhà tối om, như
thể bị cắt điện. Điều này khiến cô nhớ tới Nepal, đất nước có rất nhiều khu
vực nghèo mỗi ngày chỉ được cung cấp điện mấy tiếng đồng hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.