CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 235

buộc.”

“Vì thế tôi đã từng ngồi tù và cắt tóc đi tu. Không ai biết rõ hơn cậu, tôi đã
giữ giới từ năm mười lăm tuổi.” Người đàn ông ngồi ở ghế nói rành rọt từng
từ một, hoàn toàn không giống vẻ phong lưu phóng đãng khi ở bên Ôn Hàn.

Đây là một phương diện khác của Trình Mục Vân. Đúng như Phó Minh nói,
muốn tìm hiểu một người đàn ông, con đường ngắn nhất là thông qua anh
em bạn bè của anh ta.

Phó Minh bỗng im lặng, tiếp tục tu rượu ừng ực. Uống hết giọt rượu cuối
cùng, anh ta bỏ chai xuống, đứng lên: “Mười năm trước, anh nói đi là đi. Có
những lời, hôm nay tôi mới có cơ hội nói rõ. Nào, chúng ta tiếp tục đi!”

Nói xong, anh ta cởi áo sơ mi ném xuống ghế, rút con dao găm. Tư thế
giống con mãnh thú chuẩn bị lao vào cuộc chiến.

“Cậu không mệt sao?” Trình Mục Vân cười.

Phó Minh hất cằm: “Tới đi.”

Trình Mục Vân đứng dậy, chầm chậm cởi cúc áo sơ mi, kéo thắt lưng chặt
hơn một chút: “Cậu cũng biết, từ trước đến nay, tôi không bao giờ động thủ
với anh em của mình.”

Phó Minh nở nụ cười tự giễu: “Anh em ư? Anh làm hòa thượng lâu năm nên
đầu óc có vấn đề rồi. Tôi và anh đã không phải là anh em từ lâu.”

Vừa dứt lời, Phó Minh liền nhào tới, vung con dao về phía Trình Mục Vân.
Trình Mục Vân giơ tay đỡ, bị anh ta đạp trúng bụng, con dao găm màu bạc
cũng thuận thế bổ xuống vai trái của anh.

“Aaa…” Ôn Hàn hét lên một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.