CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 248

“Không sát sinh, không trộm cắp, không uống rượu, không nói dối, không
ngủ ở giường ấm đệm êm, không trang điểm, không xem biểu diễn ca vũ,
sau buổi trưa không ăn gì cả.” Cô trêu anh: “Đại hòa thượng, anh đã phá
nhiều giới rồi.”

“Còn nữa.” Ôn Hàn cầm đũa chỉ vào bát cà ri trước mặt: “Tín đồ Phật giáo
không ăn ngũ huân

[1]

, năm vị rau cay nồng. Món cà ri này có được coi là phá

ngũ huân hay không?”

[1]

Ngũ huân: Năm loại thực vật mà Phật giáo kiêng kị, gồm hành, hẹ, kiệu, tỏi, nén.

Nghe cô hỏi vậy, Trình Mục Vân chỉ mỉm cười chứ không trả lời.

Ôn Hàn hất hằm khiêu khích: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

“Tôi đang nghĩ, kể từ lúc không còn sợ tôi nữa, cô gái trước mặt ngày càng
trở nên thú vị.” Trình Mục Vân nhìn đăm đăm Ôn Hàn: “Tôi ngày càng
thích cảm giác ở bên em. Rất ít người có thể nói ra những lời khiến tôi thấy
thích thú. Hoặc nói một cách khác, Ôn Hàn, có lẽ tôi đã bắt đầu yêu em rồi.”
Anh nhẹ nhàng kết luận.

Trong buổi chiều tà ở nơi cắm trại, anh bảo Mạnh Lương Xuyên vào trong
lều bạt thay thuốc cho Ôn Hàn, còn mình và Châu Khắc ngồi dưới bóng cây
tán gẫu. Châu Khắc hỏi anh có phải đã yêu cô gái người Moscow gốc Hoa
đó, anh không trả lời. Khi ấy, có lẽ anh vẫn chưa nảy sinh tình cảm với cô
mà chỉ muốn tiếp cận cô theo bản năng.

Vào thời khắc này, anh biết rõ, tất cả đã thay đổi. Tuy khoảng cách tuổi tác
giữa hai người tương đối lớn; tuy đối với anh, cô chỉ là một tờ giấy trắng
nhưng anh đã bắt đầu không muốn rời xa cô. Mỗi lần quyết định để cô ra đi,
anh đều có chút không nỡ. Có lẽ tối qua khi cô nhìn anh bằng ánh mắt
thương xót, anh mới phát giác ra điều này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.