CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 250

Ôn Hàn vội gật đầu. Đương nhiên là cô muốn, lời cầu xin Phật tổ phù hộ
hôm nào đã ứng nghiệm… Cô phải vào để tạ lễ Người.

Thế là hai người đứng xếp hàng dưới trời nắng gắt. Hơn nửa tiếng sau, cuối
cùng cũng đến lượt họ. Trình Mục Vân ra hiệu cho Ôn Hàn tự mình vào
trong. Dù sao anh cũng từng xuất gia, lại không phải tín đồ của Phật giáo Ấn
Độ nên không thích hợp vào lễ Phật. Ôn Hàn có thể hiểu điều đó, cô cũng
chỉ vào tạ lễ rồi ra ngay.

Trong lúc chờ đợi, Trình Mục Vân đi tới một quầy hàng bán đồ trang sức
của con gái cách đó không xa. Gọi là quầy hàng nhưng thực tế chỉ là một
tấm vải trắng trải xuống đất, bên trên bày rất nhiều đồ trang sức rẻ tiền. Khi
Ôn Hàn tiến lại gần, anh liền cầm một xấp vòng bằng đồng màu vàng đeo
vào cổ tay cô: “Theo phong tục của người Ấn, vòng tay tượng trưng cho sự
trường thọ và hạnh phúc nên đeo càng nhiều càng tốt.”

Trước kia cô từng hiếu kỳ, tại sao con gái Ấn Độ lại thích đeo cả đống vàng,
chỉ hận không thể chất đầy cánh tay. Giờ cô đã hiểu hàm ý trong đó.

“Ở nơi này, người có tiền đều tặng vàng bạc châu báu.” Trình Mục Vân cười
nói: “Tôi thì chẳng có tiền, tặng em cái này có được không?”

Ôn Hàn giơ tay lên cao, tâm trạng còn vui hơn cả nhận được vàng bạc.

Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nghĩ anh là người giàu có. Ban đầu, cô
tưởng anh là một lãng tử xuất gia rồi lại hoàn tục. Sau đó, cô cho rằng anh là
kẻ buôn lậu ở biên giới, kiếm tiền trái phép… Tóm lại, dường như anh với
từ “có tiền” chẳng liên quan đến nhau.

Nghĩ đến đây, cô lắc lắc cổ tay, tươi cười: “Anh còn tặng em thứ gì nữa
không? Chỉ tặng mỗi cái này thì keo kiệt quá.”

Trình Mục Vân vốn tùy tiện thốt ra câu đó. Nghe cô nói vậy, anh liền rút ra
một cái bùa hộ thân rất nhỏ. Đây là đồ lưu niệm dành cho khách du lịch rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.