CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 301

“Đây là lá hương thảo phải không?” Trình Mục Vân hỏi.

Ôn Hàn “Vâng” một tiếng, có chút chột dạ khi nhìn mấy phiến lá màu xanh
nho nhỏ nổi trên bát súp.

Vừa rồi trong nhà bếp tìm hương liệu nấu ăn, cô nhìn thấy thứ này. Hương
thảo khiến cô nghĩ tới cảm giác về Trình Mục Vân thuở đầu gặp gỡ. Cô chưa
từng gặp người đàn ông nào có ánh mắt thu hút đến thế, tựa như loài hương
thảo, chỉ cần anh ấy nhìn bạn là toàn thân bạn sẽ nóng ran.

Còn nữa, ngôn ngữ của loài hương thảo là trung thành và nỗi nhớ trong cô
đơn dài đằng đẵng, nó càng khiến cô muốn dùng loại hương liệu này.

Trình Mục Vân trầm mặc, cầm lấy bát súp đỏ đầy ắp từ tay cô. Bốn nhân
viên giám sát giữ im lặng từ đầu đến cuối. Dưới sự mời mọc nhiệt tình của
Ôn Hàn, chỉ có một người lịch sự nếm thử nhưng súp vừa vào đến miệng đã
lập tức nhổ đi, sau đó giải thích không chịu nổi mùi vị của hương thảo.

Bởi vì hành động đó, Ôn Hàn bỗng có một cảm giác lạ thường về bốn người
này: Cô phát hiện họ không hoàn toàn tin tưởng vào Trình Mục Vân. Giống
như hôm ở vườn cafe, khi Trình Mục Vân đặt túi xoài xuống trước mặt mọi
người, chỉ có cô và Trang Diễn ăn ngay.

Đấy chính là một sự tin tưởng.

Ôn Hàn dọn dẹp nhà bếp. Dụng cụ nấu ăn ở đây đơn giản, toàn là đồ inox
nên dọn cũng nhanh. Sau khi rửa sạch cái bát cuối cùng, đóng tủ bếp, cô lén
nhìn đồng hồ treo tường, vẫn còn hai mươi hai tiếng nữa.

“Tiếp theo... anh có kế hoạch gì không?” Ôn Hàn hỏi nhỏ, giống như đi ăn
trộm.

Trình Mục Vân nheo mắt, ghé sát cô. Thân hình cao lớn của anh áp vào sau
lưng cô: “Cùng người trong trái tim em lên tầng trên có được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.