CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 305

đuổi em không?”

“Có, nhưng không nhiều lắm.”

Chỉ những người Hoa từng trú ngụ ở nhà nghỉ mới khen cô xinh đẹp. Ở
Moscow, diện mạo của cô không phải quá xuất sắc. Đối với những thanh
niên người Nga, cô và những cô gái Hoa kiều khác cũng chẳng có gì khác
biệt, đều sở hữu một gương mặt phương Đông.

“Em chưa từng yêu ai ư?” Vào giây phút này, ánh mắt Trình Mục Vân vô
cùng gợi cảm.

Một tình yêu nóng bỏng luôn có tính công kích mạnh mẽ, huống chi là tình
yêu của anh.

“Có…” Ôn Hàn thỏ thẻ: “Là anh.”

“Vậy sao?” Trong đôi mắt anh chỉ còn lại hình bóng của cô: “Đây là vinh dự
của tôi.”

Anh nói rất khẽ, chẳng rõ người ở bên ngoài có nghe thấy không. Ôn Hàn
biết, người ngoài cửa rất thận trọng. Cho dù vào thời khắc này, anh ta vẫn
đang dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Trình Mục Vân đột nhiên xoay người, đẩy cô vào bờ tường. Ôn Hàn kêu
một tiếng, lập tức bị anh chặn miệng.

Người đàn ông trước mặt che chắn hết tầm nhìn của Ôn Hàn, che chắn mọi
ánh sáng trong sinh mệnh của cô. Chỉ có một tia sáng len lỏi giữa hai người,
chiếu vào hạt bụi bay trên không trung.

Bọn họ không biết mình ở trong căn phòng này bao lâu. Ôn Hàn chỉ nhớ,
sàn nhà có vết nứt, khiến đầu gối của cô đau nhói; cảm giác toàn thân như bị
thiêu cháy khi anh chiếm hữu cô từ phía sau... Mãi tới sau này, cô vẫn còn
nhớ rõ mồn một cuộc ái ân ngày hôm ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.