CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 310

người đàn ông đang tiểu tiện bên bờ tường phía đối diện nhanh chóng kéo
quần, huýt sáo tán thưởng.

Trên con phố nhỏ thường xuyên xuất hiện cảnh tượng “giải quyết nỗi buồn”
ngoài đường. Nhiều người dân ở đây không có khái niệm nhà vệ sinh chứ
đừng nói là động vật. Trong lúc hôn Ôn Hàn, Trình Mục Vân vẫn còn có thể
bế cô lên, để tránh dòng nưóc bẩn chảy qua.

Bốn nhân viên giám sát rất không thoải mái. Vốn đang chấp hành nhiệm vụ
ở nước khác, bọn họ tạm thời bị điều về đây để phụ trách vụ Trình Mục Vân.
Trên thực tế, họ không rành về Ấn Độ.

Varanasi chẳng phải là thánh địa hay sao? Sao chỗ nào cũng có nước bẩn,
thậm chí chảy cả xuống sông Hằng thế? Trong số bốn người, người phụ nữ
cảm thấy khó thích ứng nhất. Cô ta chau mày nhìn đôi giày lem nhem của
mình rồi lại nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn quên cả hoàn cảnh xung quanh.

“Em yêu! Tận hưởng hiện tại mới là chuyện em nên làm nhất.” Trình Mục
Vân bế Ôn Hàn lên bậc thềm cao nhất, nói nhỏ bên tai cô.

“Anh nên tiết lộ với em, một chút xíu thôi cũng được. Anh đột nhiên bị Trần
Uyên tố cáo, nếu không phải là em...”

“Nếu không phải là em thì tôi cũng có cách thoát khỏi những lời tố cáo của
Trần Uyên.” Hơi thở của Trình Mục Vân phả vào chóp mũi cô: “Hãy tin tôi.
Một khi biết càng nhiều, em sẽ càng khó quay về thế giới bình thường.”

“Vậy ít nhất anh cũng nên nói cho em biết, đây là cái gì?”

Ôn Hàn kéo bùa hộ thân đeo ở cổ ra. Vừa rồi trong phòng, anh lột hết đồ
vướng víu trên người cô, chỉ trừ thứ này.

Trình Mục Vân mỉm cười, lắc đầu, kết thúc cuộc đối thoại trong im lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.