CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 311

Sau khi rời khỏi cửa hàng lưu niệm, bọn họ đi ra bờ sông. Trình Mục Vân
quan sát xung quanh, giúp Ôn Hàn tìm đến ông già ăn mày hôm đó.

Vô số con thuyền đậu san sát bên bờ sông đợi khách. Ôn Hàn dựa theo trí
nhớ, tìm đến góc tường nơi ông già nằm. Cô ngó nghiêng nhưng chẳng tìm
thấy gương mặt quen thuộc. Xem ra, ông già Ấn Độ từng chúc phúc cho cô
đã hoàn thành tâm nguyện, xương cốt hòa tan trong dòng sông Hằng rồi.

Cô ngồi xổm xuống trước góc tường trống không, gượng cười: “Kể từ khi
em đặt chân đến Nepal... Xung quanh em không phải kẻ xấu thì là người tốt
bị kẻ xấu hại chết. Ngay cả ông già xa lạ này... cũng đã qua đời. Em bắt đầu
nghi ngờ không biết bản thân có phải là sao Chổi hay không?”

“Hãy tin tôi. Ít nhất ông già đó cũng từ giã cõi đời một cách tự nhiên, chẳng
liên quan gì đến em.” Trình Mục Vân cúi thấp xuống cạnh cô.

Một cô gái bình thường bị cuốn vào âm mưu to lớn, trong đó thiện ác đảo
lộn khó phân biệt, thậm chí cái chết cận kề. Nếu ở Moscow, chắc chắn cô
cần phải trị liệu tâm lý mới có thể tiếp tục cuộc sống bình thường.

Sau gáy Ôn Hàn bỗng xuất hiện xúc cảm ấm áp. Trình Mục Vân dịu dàng
vuốt tóc cô: “Em có biết thời đại học, tôi học ngành gì không?”

Câu hỏi của anh đã thu hút sự chú ý của cô, khiến cô gạt nỗi bi thương trước
cái chết của ông già Ấn Độ xa lạ sang một bên.

“Ngành Toán học.” Anh nói bằng tiếng Nga.

Ôn Hàn tròn mắt: “Thế mà bây giờ anh mới nói với em.” Từ đêm cắm trại
đến lúc cắt tóc cho anh, anh đều giả vờ chẳng biết gì về phương diện này.

“Vậy mới thú vị. Em luôn khơi gợi một chút ký ức trong tôi.” Trình Mục
Vân biếng nhác cuộn tròn mấy lọn tóc của cô quanh đầu ngón tay.

Đội ngũ diễu hành đã cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.