CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 32

“Đúng thế”. Bà chủ mỉm cười: “Anh ấy thường đến đây, căn phòng ở tầng
bốn là anh ấy đặt dài hạn.”

“Trước đây anh ta là… lạt ma, chị có biết điều này không?”

“Tôi biết, anh ấy từng nhắc tới.” Bà chủ không mấy bận tâm.

Nhưng anh ta mang theo súng ống.

Ôn Hàn không nói ra điều này. Cô vẫn chưa hết hoảng hốt. Thậm chí nghe
bà chủ tiết lộ anh ta là khách quen, cô càng sợ hãi hơn. Nỗi sợ hãi lan tỏa từ
đáy lòng, rất khó giải thích. Từ trước đến nay, cô chưa từng sợ người nào
như vậy.

Bà chủ lại hàn huyên vài câu rồi đứng dậy đi ra ngoài. Tới hành lang, không
hiểu chị ta nghĩ ra điều gì, đột nhiên quay người nói: “Nhóm của các cô có
hai nam giới, nể mặt đều là người Hoa nên tôi sẽ âm thầm bảo thằng bé
trông cửa đưa cho bọn họ hai khẩu súng phòng thân. Cô cũng biết đấy, hiện
ở đây có rất nhiều phần tử chống chính phủ, không được yên bình cho lắm.
Việc quản lý súng ống cũng rất lỏng lẻo, cứ đề phòng bất trắc thì hơn.”

Ôn Hàn sửng sốt. Bà chủ đã đi đến đoạn vòng của cầu thang. Bên ngoài chỉ
còn lại tiếng bước chân cồm cộp trên cầu thang gỗ.

Ôn Hàn về phòng, hồi tưởng lại câu nói của bà chủ và một loạt ấn tượng của
cô về người đàn ông kia. Bỗng dưng cô cảm thấy hoài nghi, lẽ nào anh ta
thật sự… chỉ là một người xuất gia hoàn tục bình thường, chẳng có gì khác
biệt? Bởi vì dân ở đây cũng thường mang theo súng phòng thân. Hơn nữa cô
đã gặp vị “khách” mà anh ta nói, chứng tỏ anh ta thật sự nhận nhầm người.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Ôn Hàn vẫn không yên tâm. Cô ăn tối ở phòng của
Agassi, sau đó kiếm cớ gọi cô ta cùng xuống tầng một. Tầng một có hai máy
tính kết nối internet, coi như trang bị tương đối tốt so với những nơi khác
trong thành phố. Vương Văn Hạo và Rum cũng xuống dưới, nói muốn đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.