CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 323

một: “Em hãy tận hưởng quãng thời gian hiếm có này đi. Em yêu, bất kể là
có bao người đàn ông muốn chiếm hữu gương mặt em, chỉ cần em là kẻ
phản bội, nhất định tôi sẽ tìm ra chứng cứ, khiến em sống không bằng chết,
vĩnh viễn bị nhốt trong địa ngục. Nơi đó không có ánh mặt trời rực rỡ như
vậy đâu.” Phó Nhất Minh liếc qua Ôn Hàn: “Cô nói có đúng không, cô Ôn?”

Ôn Hàn mím môi, không trả lời. May mà đúng lúc này có một người đàn
ông Ấn Độ mặc áo trắng đi tới, chắp hai tay trước ngực và hơi cúi xuống:
“Mời ba vị khách quý theo tôi ra ngoài. Cảm ơn các vị đã lặn lội đường xa
tới đây để tiễn chủ nhân chúng tôi ở đoạn đường cuối cùng nơi cõi trần thế.”

Ôn Hàn vội chắp hai tay, đáp lại: “Xin cảm ơn. Chúng tôi đi ngay đây.”

Đôi nam nữ vừa cãi nhau lại khôi phục vẻ mặt bình thường như chẳng có
chuyện gì xảy ra. Phó Nhất Minh thậm chí còn giơ tay làm hiệu, ưu tiên hai
cô gái đi trước.

Lúc Ôn Hàn đi tìm Trình Mục Vân, anh đang đứng nói chuyện với một
người đàn ông Ấn Độ cao tuổi đi chân đất. Ôn Hàn đứng yên, chăm chú lắng
nghe cuộc trò chuyện của họ, đại khái cũng đoán ra người đàn ông này là
chủ nhân của trang viên.

“Chúc mừng ngài.” Sau khi Trình Mục Vân cáo từ, cô liền chắp hai tay
trước ngực, nói với ông chủ.

Ông cười, chắp tay đáp lễ: “Cảm ơn cô đã từ phương xa tới đây.”

Tiếng nhạc vang lên, buổi lễ chính thức bắt đầu. Ôn Hàn và Trình Mục Vân
đứng đợi ở một bên.

Đằng trước có nhân viên phục vụ không ngừng nói với khách quý: “Xin các
vị hãy kiên nhẫn chờ đợi, đoàn người sẽ trở về ngay thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.