CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 327

Ông chủ trang viên đã cùng các nhà sư rời đi, nghe nói tới một ngôi chùa ở
gần đây. Những vị khách ở lại được con trai ông chủ tiếp đãi nhiệt tình. Họ
tạm thời nghỉ ngơi, ngồi uống trà trong mấy chiếc lều bạt ở gần đài tre.

Ông chủ gia tộc này có thể coi là triệu phú hàng đầu, quy mô làm ăn rất lớn.
Hai vị khách ở bên cạnh Ôn Hàn đang túm lấy con trai của ông chủ để bàn
về vụ mua bán cafe và lá trà.

Con trai cả, người từng được Trình Mục Vân cứu sống, cũng là người lớn
tuổi nhất trong số các thầy tế đi tới, hỏi Trình Mục Vân liệu có thể giúp họ
hộ tống bảo vật quý giá hay không?

“Anh cứ đi đi. Em ở đây đợi anh.” Ôn Hàn nói nhỏ với anh: “Dù sao em
cũng chẳng đi nổi nữa.”

Nói xong, cô cầm tách trà, dõi theo đàn voi đang tụ tập ở một bên đài cao:
“Nhân tiện có thể ngắm đám động vật khổng lồ mà anh yêu thích.”

Trình Mục Vân giơ tay lau mồ hôi trên trán cô rồi cúi xuống, thì thầm bên
tai cô bằng tiếng Nga: “Phật tổ là Phật tổ, trần thế là trần thế. Em yêu, tôi
nhất định sẽ quay về trước khi mặt trời lặn. Em còn nhớ buổi tối hôm trời
mưa to không?”

Ôn Hàn uống một ngụm trà. Trong đầu hiện ra hình ảnh anh luồn tay vào
mái tóc dài bị ướt nước mưa của cô.

Nhìn thấu sự lay động trong đáy mắt người phụ nữ, anh lặp lại nguyên vẹn
câu nói hôm đó: “Tôi không thích vẻ mặt thương hại này của em. Nếu em
còn không tập trung, hãy tin tôi, tôi sẽ khiến em suốt đời nhớ mãi đêm nay.”

Người đàn ông này thật là... Ôn Hàn không đỡ nổi, chỉ có thể mở to mắt
nhìn anh rời đi, một lúc sau hai má vẫn còn nóng ran.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.