CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 351

Ông già này thường thu thập các loại thuốc cơ bản mà nhà giàu không dùng
đến, tiến hành phân loại rồi phát miễn phí cho người nghèo. Tôi nhớ ông ấy
từng thu thập thuốc bắc, bởi một số gia đình giàu có rất tin vào thuốc bắc.”
Mạnh Lương Xuyên đã nói tương đối rõ ràng. Ôn Hàn cũng không chậm trễ.
Hai người vội vàng thanh toán rồi đội mưa đi tìm trạm cứu tế của ông già
người Ấn ở đầu phố.

Dưới mặt đất lầy lội, nước cống và bùn đất bị nước mưa cuốn trôi. Mạnh
Lương Xuyên dường như quen thuộc với hoàn cảnh này, lại đi đôi bốt quân
đội nên sải bước dài. Bởi vì sốt ruột muốn biết thứ mà Trình Mục Vân để lại
là gì nên anh ta bước phăm phăm, chẳng để ý đến người phụ nữ phía sau.

Ôn Hàn mặc chiếc áo mưa rẻ tiền, đôi giày thể thao dính đầy bùn đất, quần
cũng ướt như chuột lột. Tuy nhiên, cô không hề để ý đến điều đó, cố gắng
bám theo Mạnh Lương Xuyên.

Khi hai người đến trạm cứu tế, ông già Ấn Độ đã đi ngủ. Mạnh Lương
Xuyên đập cửa ầm ầm, ông ta mắt nhắm mắt mở ra mở cửa. Nhìn thấy hai
người ướt từ đầu đến chân, ông ta lầm bầm câu gì đó bằng tiếng địa phương.

Nước mưa buốt giá dính trên da thịt khiến Ôn Hàn lạnh đến mức toàn thân
run rẩy. Tuy nhiên, cô vẫn túm tay ông già, cố gắng hỏi bằng tiếng Anh:
“Ông có biết đây là thứ gì không? Một người đàn ông người Hoa mua cái
này của ông, đúng không ạ? Ông có từng gặp một người đàn ông người Hoa
không?”

Cô lặp đi lặp lại câu hỏi nhưng ông già người Ấn chỉ biết lắc đầu.

Viền mắt Ôn Hàn cay cay. Nhất định phải biết đáp án chứ không thể chờ lâu
hơn được nữa, cô ra sức lắc tay ông già. Mạnh Lương Xuyên liền mở miệng:
“Cô ráng chờ một chút, để tôi ra ngoài tìm người bản xứ biết tiếng Anh.”
Nói xong, anh ta lại lao vào mưa gió.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.