CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 384

Hiện giờ, dường như anh đã bắt đầu tin vào triết lý đó.

“Em yêu! Em nên biết...” Ánh mắt Trình Mục Vân thấp thoáng ý cười nguy
hiểm chỉ thuộc về anh: “Tôi đã hoàn tục một lần rồi. Chùa chiền không phải
là nhà trọ có thể tùy tiện ra vào. Lần này nếu tôi thật sự đưa em đi, rất có
thể...” Anh ghé sát, nói nhỏ bên tai Ôn Hàn: “Em sẽ không có cơ hội quay
về Moscow trong suốt quãng đời còn lại.”

Đây là cơ hội cuối cùng, cô vẫn có thể thay đổi ý định.

“Phó Nhất Minh đã nhận lời chăm sóc bố mẹ nuôi của em. Hơn nữa, anh để
lại nhiều tiền như vậy, em chỉ mang một ít, phần lớn để cho mẹ em. Em
nghĩ...” Bờ mi của cô lay động: “Nhiều năm sau, chúng ta có thể gửi ảnh
chụp cả con chúng ta cho bố mẹ. Hoặc cũng có khả năng, Phó Nhất Minh
giỏi giang hơn anh, sẽ triệt phá tập đoàn buôn lậu đến tận gốc rễ. Thế là
chúng ta có thể quay về, đúng không anh?”

“Anh xem, anh đã ba mươi lăm tuổi rồi.” Ôn Hàn nói bằng tiếng Nga: “Nếu
tiếp tục ngần ngừ, chúng ta sẽ không có cách nào sinh nhiều con đâu đấy.”

Nghe cô nói vậy, ánh mắt Trình Mục Vân hơi lay động. Trong đầu anh vụt
qua vô vàn cảnh tượng, những chuyện trước kia, một Trình Mục Vân “đã
chết” và một Trình Mục Vân đang tồn tại lúc này. Đây là ý nguyện lớn nhất
của anh. Vì thế, anh cho rằng sớm chuông chiều trống, thanh đăng cố Phật
mới là chốn về tốt nhất. Tuy nhiên, số phận lại một lần nữa mở ra cánh cửa
khác cho anh, ví như như bây giờ.

Trần thế không chỉ là trần thế, tình yêu cũng theo đó đến với anh.

Sau một hồi trầm lặng. Trình Mục Vân giúp cô kéo lại cổ áo hơi trễ: “Em sẽ
đạt được ý nguyện.”

Anh bảo cô đợi rồi đứng lên đi về gian phòng nhỏ ở phía sau đại điện.
Chẳng bao lâu sau, anh đi ra ngoài, trên người mặc bộ đồ thể thao hôm nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.