CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 385

Anh sờ lên chiếc đầu trọc của mình rồi đội mũ lưỡi trai.

Từ năm mười lăm tuổi, anh bắt đầu giữ giới, với mục đích để nội tâm được
yên bình. Năm đó, cô gái đang đứng ở bậc thềm cách mười mấy bước chân
mới vừa chào đời. Cho đến nay, anh vẫn không rõ, liệu Ôn Hàn có phải là
người phụ nữ mà ông trời ban thưởng cho anh hay không.

Cô là người phụ nữ có tính cách đơn thuần nhưng thông minh và kiên định,
trong bất cứ tình huống nào cũng nhanh chóng tìm được chủ định của mình.

Không, thật ra cô vẫn còn rất trẻ, nên gọi là cô bé thì đúng hơn.

Trình Mục Vân không do dự, lập tức đưa Ôn Hàn rời khỏi ngôi chùa hiện
không còn bất cứ nhà sư nào.

Vừa bước xuống bậc thang cuối cùng bên ngoài cổng chùa, anh liền nhấc
người cô lên cao. Ôn Hàn giật mình, kêu lên một tiếng. Ánh nắng chiếu rọi
khiến cô không mở nổi mắt.

Đây là lần đầu tiên Trình Mục Vân bế cô lên cao như vậy. Anh ngẩng đầu,
nhìn cô chăm chú.

Sau khi thả cô xuống, anh lập tức cắn môi cô, mút mạnh. Ôn Hàn không
đứng vững, lưng đập vào bờ tường bên cạnh.

Sự tiếp xúc da thịt bất ngờ khiến toàn bộ dòng máu trong cơ thể cô được đốt
cháy. Nước mắt cũng đồng thời tuôn ra như suối, không có cách nào kiềm
chế nổi.

“Bảo bối!” Trình Mục Vân thì thầm bằng tiếng Nga: “Vừa rồi em nói gì cơ?
Muốn có con với tôi à?”

Không đợi cô lên tiếng, anh lại chặn miệng cô bằng một nụ hôn mãnh liệt.
Trình Mục Vân cởi chiếc mũ rộng vành trên đầu Ôn Hàn ném xuống đất, để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.