CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 77

“Ôn Hàn!” Vương Văn Hạo cắt ngang lời cô: “Em đừng nói thẳng ra như
vậy. Hãy suy nghĩ một cách nghiêm túc. Độ cao so với mặt nước biển ở nơi
này thay đổi liên tục nên dễ ảnh hưởng đến tâm trạng và khả năng phán đoán
của con người. Đợi khi nào về Moscow, chúng ta nói sau cũng được.”

Không muốn nói thêm bất cứ điều gì, Ôn Hàn vác ba lô, đi tập hợp với mọi
người.

Hướng dẫn viên lên tiếng: “Hành trình tiếp theo sẽ vô cùng hấp dẫn. Các vị
sẽ được ngủ ngoài trời, trong khu rừng nguyên sinh. Chính phủ Nepal cấm
săn bắt và giết hại động vật hoang dã nên nơi ấy chính là thiên đường của
các loại mãnh thú như hổ, báo, tê giác và voi. Ngoài ra, dưới nước còn có cá
sấu và cá heo nữa.”

Ôn Hàn chưa từng nhìn thấy cá sấu bao giờ. Cô nghĩ, phong cảnh ở đây và
chuyến đi này sẽ khiến cô lãng quên những chuyện xảy ra trong hai ngày
qua với người đàn ông đó. Cô hoàn toàn có thể coi đây là giấc mộng nguy
hiểm và đẹp đẽ nơi đất khách quê người.

Cả đoàn gồm hai hướng dẫn viên, Trình Mục Vân và Mạnh Lương Xuyên
tổng cộng mười bảy người, cũng đi bộ về phía khu rừng quốc gia Chitwan.

Sau mấy tiếng đồng hồ, tất cả du khách nữ đều tạm thời quên đi sự tồn tại
của Trình Mục Vân mà chỉ lê bước một cách mệt mỏi. Họ không ngừng
phàn nàn, sao đi mãi vẫn chưa đến địa điểm cắm trại.

Tới khi trời tối, đoàn người cuối cùng cũng nhìn thấy một cái hồ rất lớn.
Rum tỏ ra mừng rỡ vì ngày mai có thể trông thấy cá sấu. Bên bờ hồ có mấy
người lính bồng súng đứng gác. Trình Mục Vân đi đến chào hỏi bọn họ, rút
ra hai bao thuốc lá ném cho đối phương. Một người lính bắt lấy, chỉ tay về
phía trước. Đó chính là nơi cắm trại của đoàn khách du lịch.

Nửa đêm, Ôn Hàn ở trong lều bạt chật hẹp của mình, nhìn chằm chằm ngọn
đèn. Cô nằm sấp trong túi ngủ, thả lòng tinh thần, một lúc lâu sau mới tắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.