CÂM LẶNG - Trang 126

đeo trên mắt một cách ngay ngắn, toát lên một vẻ nghiêm túc và cẩn
trọng. Hai bàn tay đặt trên chồng sách sinh - hóa học đặt trên đùi.

“Tôi không chắc.” Người phụ nữ nói. “Anh có thẻ căn cước

không?”

Rath đưa ra bằng lái xe, người phụ nữ săm soi một lúc chuyển

sang nhìn Rath từ đầu xuống chân, gương mặt toát lên vẻ không chắc
chắn. Rath đưa luôn cả ví qua, tay giở ra cả một đống thẻ với giấy tờ
có thể chứng minh danh tính bản thân.

Người phụ nữ gõ gõ chiếc ví của anh trên đầu gối, toát ra một thứ

quyền uy khó tả. “Đây là một yêu cầu nhạy cảm.” Người phụ nữ nói.
“Chỉ có quản lý mới được quyền tiếp cận phòng ở của học sinh, sinh
viên.”

“Đây là về con gái tôi đấy!” Rath kiềm chế cảm giác thôi thúc

muốn xé cái gương mặt đơ cứng kia xuống.

“Nó liên quan đến vấn đề xâm phạm tự do cá nhân.” Cô ta nói,

giọng nói cương quyết.

“Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng con gái mình vẫn ỔN. Tôi không

có thời gian để...”

“Đừng có hùng hổ với tôi, anh Rath. Con gái anh có bạn cùng

phòng, và vấn đề quyền riêng tư của cô ấy cũng không thể xem nhẹ
được. Dù sao thì, tôi sẽ cho anh vào.” Người phụ nữ nói với chất
giọng như thể vừa ban ơn cho anh vào xem bức Mona Lisa bản gốc
sau cả giờ năn nỉ ỉ ôi vậy. “Nhưng dưới sự giám sát của tôi.” Cô ta đặt
ví vào tay Rath và đứng lên, mùi mồ hôi thoang thoảng lan ra không
khí.

Bước vào trong phòng Rachel, hương hoa và mùi xịt phòng

“chào đón” Rath. Anh cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, đứng trân trân
trong phòng, không thể di chuyển, hơi thở cũng trở nên nặng nề và
khó nhọc - những gì anh đang làm đây quá giống với những lần điều
tra hiện trường anh đã và đang làm. Chiếc giường tầng án ngữ ở bức
tường bên trái, mỗi tầng đều là cảnh chăn chiếu hỗn độn. Anh nhận ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.