CÂM LẶNG - Trang 155

CHƯƠNG 22

T

ối hôm đó, Rath coi Barrons trả lời phỏng vấn về Mandy trên

kênh WKDM, hoàn toàn không ngạc nhiên khi phóng viên hỏi tại sao
cảnh sát phải chờ bảy mươi hai giờ trước khi thông báo một cô bé 16
tuổi đã mất tích. Barrons đã cố giải thích rằng đó là quy định của pháp
luật, rằng Mandy đã có quyền tự quyết và được coi như một người
trưởng thành. Thế nhưng “một trăm cái lý chẳng bằng một tí cái tình”
- phóng viên vẫn chỉ trích: “Cô bé mới 16!”

Cái xác hươu đóng băng dính cứng vào sàn đất. Rath đã nhờ

Grout đến hỗ trợ nhưng cậu ta đang bận rộn đào bới đống hồ sơ cũ về
tôn thờ Satan với cả hành xác và mấy kiểu biến thái khác, sau đó còn
phải đi xem con trai thi đấu bóng rổ - ít nhất là cậu ta bảo vậy. Rath
biết Grout cho anh ‘leo cây’ vì anh không đứng về phía cậu ta trước
mặt lão Barrons, hơn nữa kiểu gì cậu ta cũng sẽ thắc mắc sao Barrons
lại giữ anh lại lâu như thế. Rath không muốn dính đến bất kỳ thứ gì
liên quan đến chính sách hay quy định của ngành cảnh sát, đặc biệt là
khi Preacher đang có cơ hội được thả tự do, anh không muốn luật pháp
trói buộc bản thân.

Gió đông bắc thổi mạnh cuốn theo mưa tuyết bứt nốt những chiếc

lá cuối cùng khỏi cành cây, giam Rath trong nhà với chai Lagavulin và
bản ghi chép điều tra.

Sắp tới Halloween rồi, chẳng có ma nào mò đến chỗ hẻo lánh xa

xôi này mà đòi kẹo, nhưng nó vẫn gợi anh nhớ tới Rachel. Anh đã gọi
cả tỉ lần làm đầy chặt hộp thư thoại của con bé, anh đã nhắn tin và
không có hồi âm. Ít nhất giờ con bé đã nhắn lại và anh biết rằng nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.