CÂM LẶNG - Trang 236

Họ là nạn nhân, là con mồi. Rath co rụt lại, rùng mình, càng khinh bỉ
bản thân hơn nữa.

Anh nhìn vào Rachel, con bé đang cười nhưng lòng anh nặng

trĩu.

“Nếu là anh, nếu mà có việc gì tuyệt vời như điều tra án mạng,

anh sẽ khoe tùm lum vào lần đầu tiên chúng ta hẹn hò.” Cậu ta đặt lên
trán Rachel một nụ hôn nhẹ.

“Không phải án mạng.” Con bé nói, “Em sẽ làm tất cả để được

điều tra án mạng.”

Rath tưởng tượng ra viễn cảnh con bé phát hiện ra sự thật trần

trụi về cái chết của cha mẹ ruột và nhận ra anh đã nói dối suốt mười
bảy năm. Trán anh đổ mồ hôi ròng ròng giữa trời mưa tuyết. Anh biết
rằng nếu giờ con bé nhìn vào mắt anh nó sẽ nhận ra, cảm thấy sự phản
bội mà anh đã làm.

Thế nhưng con bé chỉ cười ngọt ngào làm trái tim anh đau nhói.
“Vậy vụ này là sao hở ba?” Rachel hỏi.
“Quên đi con.” Rath nói, gần như là vội vã. Anh nói dối để đỡ

xấu hổ, nhưng không hề muốn con bé dính vào vụ này. “Con đang bận
học, đây là một ý tưởng rất tồi.”

“Ôi đừng mà, ba không thể làm thế với con!” Rachel nói và giậm

chân - y như lúc giận dỗi hồi 2 tuổi, “Ít nhất ba phải kể qua qua với
con chứ. Con sẽ nói nó có phiền hay không mà!”

“Cái này không đơn giản như xem hồ sơ đâu.” Rath nói, cố gắng

đẩy cái ý tưởng này ra khỏi đầu nhưng việc kéo quan hệ cha con lại
gần hơn làm anh mê muội, thật ích kỷ - Rath nghĩ. “Đây là một ý
tưởng tồi.”

Cậu lập dị liếm liếm môi, năng lượng toàn thân dường như đã tập

trung lên đôi mắt đang lấp lánh cảm giác hồ hởi và tập trung cao độ.

“Nói cho con nghe đi!” Rachel vẫn khăng khăng.
Rath nhìn con bé, tỏa sáng và mạnh mẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.