CÂM LẶNG - Trang 246

“Anh biết đã bao năm trôi qua rồi chứ!” Rath nói với giọng khắc

nghiệt hơn anh nghĩ.

“À đương nhiên, em xin lỗi.”
“Vì điều gì?” Anh cảm thấy thân thể mình cứng lại, ngửa đầu

định uống bia tiếp nhưng cái cốc đã cạn trơ đáy. Anh say. Cơn say đến
rất nhanh. Rath lúc say là một con người hoàn toàn trái ngược: giấu
mình, nhỏ nhen, chống chế và cáu bẳn.

Anh đặt cốc xuống cái thịch. Madeline chớp mắt liên tục.
Hồi mới đầu, người ta cố nói chuyện với anh về Laura, nhưng

anh ghét cái cách người ta tỏ ra thương hại như lòng thương dành cho
một con cún bị bỏ rơi, ghét cái cách người ta đề phòng như thể việc
anh đã ở quá gần quỷ dữ đã khiến anh bị vấy bẩn. Và thực sự là như
vậy, cái chết của Laura làm thay đổi niềm tin của anh vào Chúa. Anh
sống trong bóng tối của một cái chết thê thảm, và Preacher...

“Anh ổn không?”
Mắt anh mờ đi, anh nháy mắt để đưa Madeline rõ ràng trở lại,

cười nhẹ khi cảm giác hối lỗi chạy qua người.

“Sao anh lại không bao giờ nói về chuyện đó?” Madeline hỏi.

Ánh mắt cô trong sáng và chất giọng trong veo. Cô đang cố gắng, anh
biết, cố hết sức mình. Nhưng cô ấy mong chờ điều gì khi khơi gợi lại
trong tâm trí người em hình ảnh cô chị đã bị sát hại của anh ta? Bị
cưỡng bức và sát hại! Rốt cuộc là cô ấy muốn cái gì?

“Bởi vì anh không muốn.” Rath nói.
“Xin lỗi, em không nên...”
“Anh chưa bao giờ muốn nói về chuyện đó, cho đến bây giờ. Vậy

con gái em có khỏe không?” Anh nói, cố gắng cứu vãn đêm hẹn hò,
không để cho bản thân rơi vào trong bóng đêm.

Madeline lại liếc ra phía sau lưng anh.
“Có gì ở đằng đó vậy?” Rath hỏi.
“Ừm, ở đâu cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.