CÂM LẶNG - Trang 29

cơn gió nơi đây hoặc của một ai đó, ai mà biết được.

Tiếng bước chân uể oải vang lên từ phía trong, một người phụ nữ

hiện ra nơi ngưỡng cửa. Một hình hài gầy gò trong chiếc áo màu nâu
đất mốc meo với mái tóc rối tung và tiều tụy - hệ lụy của việc mất ngủ
triền miên và một tâm hồn đắm chìm trong dằn vặt. Đôi mắt vô hồn
không có gì khác ngoài nỗi đau quặn lên theo từng giây phút.

“Ai đấy?” Người phụ nữ cất tiếng.
“Cô có phải là cô Wilks?”
“Có lẽ là vậy.”
“Xin lỗi, tôi không hiểu lắm?”
“Tôi đã từng dùng cái tên đó, nhưng tôi và lão ta đã li dị. Phải

nộp một khoản phạt không nhỏ thì một người phụ nữ mới được lấy lại
cái tên thời con gái. Mà tôi thì nghĩ mình không cần thiết phải chịu
thêm sự sỉ nhục nào như thế nữa.”

“Tôi hiểu.”
“Coi như là anh hiểu đi.”
“Mẹ tôi cũng đã từng cưới một tên đốn mạt,” Rath nói. “Đốn mạt,

thô lỗ, cục mịch, khốn nạn.” Tất cả những từ ngữ cùng nghĩa đó hiển
nhiên không gợi nên chút ấn tượng tốt nào về bất cứ ai ở bất cứ đâu.

Đâu đó khóe môi, miệng người phụ nữ thoáng nhếch lên, đối với

Rath nó gần như đã là một nụ cười.

“Tôi là Frank Rath, bạn của Harland Grout. Cô muốn tôi xưng hô

thế nào đây?”

“Doris, gọi tôi là Doris, vào đi, không cần phải chịu cái nóng như

thiêu ở bên ngoài.”

Ngay khi Rath bước chân vào, Doris Wilks đóng sầm cửa lại,

phòng khách ngay lập tức chìm trong bóng tối, tối như hũ nút và yên
tĩnh như phòng xưng tội của nhà thờ. Chút ánh sáng le lói chiếu qua
lớp vải rèm cửa vẽ nên thấp thoáng bóng dáng mấy bóng đèn không
sáng. Không khí luẩn quẩn một thứ mùi kỳ lạ làm mũi Rath không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.