CÂM LẶNG - Trang 329

thuyết ba xu và thưởng thức chút rượu thôi. Tôi có phải người dám
một mình mạo hiểm trong đêm tối mịt mùng và gió tuyết dữ dội đâu!”

“Mỗi khi có thắc mắc gì là tôi phải đi hỏi ngay, nếu không chắc

tôi bị ám luôn quá.”

“Lẽ ra anh chỉ cần gọi điện là được rồi, cần gì phải lặn lội đến tận

đây thế này. Tôi sẵn lòng giải đáp cho anh mà.” Langevine đan những
ngón tay vào bộ râu rậm và vuốt ve, điệu bộ như thể một triết gia
thông thái.

“Tôi thấy tốt nhất là nên hỏi trực tiếp.” Rath nói.
“Tôi hiểu. Thực ra tôi cũng không thể nào chẩn đoán cho bệnh

nhân của mình bằng cách nói chuyện qua điện thoại. Tôi phải gặp mới
‘bắt’ đúng bệnh được. Nhưng tất nhiên là trừ bệnh hoang tưởng ra.”
Hắn mỉm cười, xoa đầu con chó Brutus. “Anh mà gọi báo tôi trước thì
tôi sẽ chuẩn bị sẵn cho anh một li rượu rồi. Mà sao anh lại núp trong
lùm cây nhà tôi thế? Tôi lấy làm lạ đấy.”

Tâm trí Rath lúc này đang quay mòng mòng. Anh thực sự mất

phương hướng, rơi vào trạng thái bối rối cực độ trước sự đón tiếp
nồng hậu và dễ chịu của Langevine. Anh hoàn toàn không lường trước
được thái độ này của hắn. Trước đó anh đã chuẩn bị sẵn tâm thế đối
phó nếu như Langevine ra lệnh cho con chó tấn công anh, hoặc nếu
chính hắn ta dùng vũ khí tấn công anh hay có bất kỳ hành động phòng
thủ hoặc nghi ngờ gì. Langevine có ý thăm dò khi hỏi anh những câu
đó, nhưng đó là điều đương nhiên vì thực tế là chính Rath đã lẻn vào
núp trong bụi rậm và đến mà không báo trước. Tuy nhiên, Rath vẫn
thấy không thoải mái. Anh cảm giác như tất cả đều là một màn kịch
vậy. Nếu đúng là Langevine đang giả vờ, hắn hoàn toàn có thể làm nên
sự nghiệp lừng lẫy trên sân khấu Broadway ấy chứ, thậm chí là
Hollywood.

“Tôi đã cố gọi rồi, nhưng điện thoại di động của tôi lại mất

sóng.” Rath phân trần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.