CÂM LẶNG - Trang 88

Chắc chắn về điều gì?
“Thế này nhé,” Snell nói, vỗ lên đùi Rath làm anh rụt người lại.

“Chúng ta chụp MRI là có thể bỏ qua tất cả các bước kiểm tra còn lại.
Anh vẫn tiếp tục làm mấy động tác dãn cơ đó chứ?”

“Thường xuyên.” Rath nói, đối với anh, đây không được tính là

nói dối.

“Và anh vẫn tiếp tục tập luyện các động tác tốt cho cơ thể, không

lạm dụng các động tác uốn, vặn hoặc kéo chứ, đặc biệt là động tác kéo
ấy?”

Rath nghĩ ngay đến xác hươu anh kéo lê hơn hai dặm qua đầm

lầy Dufrane, qua gò Corser Brook - nhưng mà anh đã từng kéo những
con hươu lớn hơn, đi xa hơn trên những địa hình tồi tệ hơn thế nhiều
mà.

“Không quá sức.” Anh trả lời.
“Tôi sẽ chuẩn bị chụp cắt lớp. Nằm xuống đây, tôi kiểm tra qua

một chút, được chứ?”

Snell ấn ngón tay lạnh ngắt lên người Rath. “Trên thang điểm từ

0 đến 10, anh cảm thấy mình đau ở cấp độ nào?”

Rath cảm thấy mình phải đau đến cấp 8, một cấp 8 to đùng tròn

trịa, một vòng xoáy đau đớn bất tận, ít nhất là cho đến khi Snell nhấc
tay ra. “Không tệ, cấp 6.”

“Cấp 6 không thể nào là ‘không tệ’, cấp 4 đã là tệ rồi đấy.”
“Tôi xài hết lọ thuốc Vicodin rồi.”
“Không nên như vậy. Tôi mong là anh không dùng quá liều thuốc

trong đơn, hay đem thuốc bán ra chợ đen.”

“Đánh rơi lọ thuốc vào bồn nước rửa bát.” Rath nói dối.
“Tôi sẽ kê thêm một đơn nữa, chỉ một lần này thôi, nhưng tuyệt

đối không được dùng quá liều lượng đâu đấy, nó có thể làm anh mất đi
sự nhạy bén, làm suy yếu các giác quan khi lái xe.” Snell đặt ống lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.