CÂM LẶNG - Trang 94

Sonja nhìn thẳng vào mắt Rath, đồng tử nở to trong ánh đèn màu

hổ phách. Thật xinh đẹp. - Rath nghĩ.

Cô dừng lại để sắp xếp câu chữ. “Trong phạm vi mười sáu tháng

qua có ba cô gái được thông báo mất tích và chưa bao giờ được tìm
thấy.”

“Tỉ lệ đó có cao không?”
“Với vùng này thì cao. Mười năm trở lại đây chỉ có bảy cô gái

mất tích như vậy. Trong cả mười năm đấy. Trước đó, chúng ta có...”

“Tên giết người hàng loạt ở thung lũng sông Connecticut.”
Bản nhạc đã dừng lại, không gian trở nên yên lặng. Sonja dịch

người và chiếc ghế kêu kin kít.

Rath biết Sonja định nói gì. Tên sát nhân ở thung lũng sông

Connecticut chưa bao giờ bị bắt dù rằng sự tàn sát đã dừng lại. Cho
đến tận bây giờ, Rath biết Barrons vẫn thường đọc hồ sơ vụ đó, đọc đi
rồi đọc lại. Có khi ông ấy gọi cho anh vào nửa đêm chỉ để thảo luận
một giả thuyết vừa nghĩ ra.

Không có nghi phạm chính, vụ án bế tắc, đó có thể nói là nỗi tiếc

nuối lớn nhất, vết nhơ sâu đậm nhất trong sự nghiệp của Barrons. Ông
ấy đã già đi cả mười tuổi và hôn nhân đã tan vỡ chỉ sau hai mươi
tháng điều tra chính thức. Sau cái chết của Laura, Rath đã kiệt sức và
tâm hồn anh vụn vỡ, anh cần chăm sóc cho Rachel - vì thế anh rời
khỏi ngành dù trong thâm tâm anh chưa bao giờ muốn rời xa lực
lượng, chưa bao giờ muốn dừng lại cho đến khi kẻ thủ ác bị đưa ra ánh
sáng.

Một kẻ giết người hàng loạt ngừng tay không ngoài bốn lý do:

một là tình cờ bị bắt vì một nguyên nhân nào đó khác; hai là đã chết;
ba là chuyển tới vùng khác và bốn là đang chờ cho sóng yên gió lặng
rồi mới ra tay lần nữa.

“Đối tượng đều là những cô gái trẻ,” Sonja nói. “Biến mất hoàn

toàn. Tôi đã đọc báo cáo - bản sao nằm trong tập tài liệu anh đang cầm
đó. Nhìn chung các nạn nhân chỉ có một điểm giống nhau ngoài giới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.