CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 133

ông trung niên đi tới lịch sự bắt tay hàn huyên với bà, Phùng Khanh có vẻ
rất quen thuộc với nơi này một đường đi vào mà không cần ai hướng dẫn.

Mặc dù bình thường công chúa nhỏ luôn luôn tràn trề sinh lực không hề

e dè điều gì, nhưng đã đến nơi này thì cũng phải nhã nhặn để có biểu hiện
của con nhà gia giáo, Nghiêm Thấm dắt tay Trần Hi San đang cố che giấu
vẻ buồn chán của mình, theo Phùng Khanh đi vào phía trong.

>>>>>>

Phùng Khanh không nói được lời nào chăm chú nhìn tranh vẽ cả một

buổi chiều, Nghiêm Thấm Huyên dắt tiểu công chúa đứng ở một bên đi
theo hầu bà, nhìn bà nghiêm túc thưởng thức, trong lòng cảm thấy rất kinh
ngạc.

Nhan sắc của Phùng Khanh không được tính là quá xuất sắc, nhưng là

khí chất lành lạnh cao quý thật làm cho người khác khó có thể dời mắt,
Nghiêm Thấm Huyên kinh ngạc đánh giá, vẫn cảm thấy diện mạo của bà và
Trần Uyên Sam không hề có một nét giống nhau.

Sắp ngơ ngẩn đến nơi, đột nhiên nghe được giọng nói lạnh lung từ bên

cạnh vang đến.

"Cô cảm thấy bức họa này như thế nào?"

Nghiêm Thấm Huyên còn chưa kịp hoàn hồn lại, thấy Phùng Khanh

đang nghiêng người sang nhìn cô, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía bức họa
ngay trước mắt.

Đây là một tác phẩm Thủy Mặc của Mặc Lan, cô không rành về hội họa

chứ đừng nói đến việc đánh giá bức tranh này, nhìn một hồi lâu thấp thỏm
nói với Phùng Khanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.