CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 141

Đều là do tên lưu manh này, biết tối này hôm qua cô nghỉ lễ liền trêu

chọc cô, làm cho cô thở hồng hộc, ham muốn nổi lên lại dám thu tay lại,
hiển nhiên anh đã rõ ràng là cô sẽ không cho anh xông vào giới tuyến cuối
cùng, cho nên tựa đầu vào gối vẻ mặt thản nhiên như muốn nói anh có thể
thỏa mãn em chỉ là do em không muốn bày ra trước mặt cô.

Vì vậy đã chọc cho bạn Nghiêm xù lồng, hung hăng nhào vào người anh

có ý đồ muốn cắn gương mặt anh tuấn chết tiệt kia.

Mặc dù anh nhanh chóng phản ứng lại, nhưng do quân địch tấn công quá

mãnh liệt, khó tránh khỏi hậu quả.

Vì vậy liền xuất hiện cảnh tượng như trên.

Tối hôm qua người ngủ ở phòng bên cạnh ba Trần Thế Phương ho khan

hai tiếng, tiếp tục bình tĩnh đọc tờ báo, khóe miệng lại không che giấu được
nét cười, "San San, con phải biết rằng anh con hiện tai đang là thanh niên
trai tráng, trên mặt có dấu răng cũng rất bình thường, anh con rất gian xảo,
trên mặt không có vết cào đã là tốt lắm rồi."

Trần Uyên Sam thấy người bên cạnh cơ hồ như đã muốn chôn mặt

xuống đất, giúp cô lấy bánh mì vừa mới nướng xong đặt ở trên khay đồ ăn,
hỏi tiểu công chúa bên cạnh, "San San, ngày hôm qua ngủ có thoải mái
không?"

"Không thoải mái." Tiểu công chúa luôn rất thành thật, "Cùng mẹ chen

chúc trên một chiếc giường lớn, ngủ không thoải mái chút nào."

"Ừ, ba ngủ một mình một phòng, em thấy ông thoải mái à?" Trần Uyên

Sam từng bước dẫn cô bé vào tròng.

"Thoải mái, em muốn đổi với ba, cho ba và mẹ ngủ với nhau, em ngủ

một mình!" Tiểu công chúa không chút nghi ngờ nào đã sập bẫy, quơ tay
tuyên bố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.