CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 148

thoại vang lên.

"Là anh." Nghiêm Thấm Huyên cầm điện thoại di động đi tới đứng bên

cạnh cửa sổ liền nghe thấy giọng nói ấm áp của Trần Uyên Sam từ đầu dây
bên kia truyền đến, "Sức khỏe ba em như thế nào?"

"Không có chuyện gì to tát." Cô nhỏ giọng nói với anh, nghe được bên

anh rất yên tĩnh, liền hỏi anh, "Anh ở nhà sao? Ba mẹ anh sẽ không trách
em vội vàng trở về thành phố S mà chưa kịp chiêu đãi họ đấy chứ?"

"Bây giờ anh đang ở nước Mĩ, bên này có chút việc gấp." Anh dừng một

chút, "Làm sao có thể trách em, mọi diendanlqd người đều có việc bận phải
đi, đúng lúc ba đã đưa dì Khanh cùng với Hi San trở về thành phố S, anh xử
lý xong chuyện sẽ lập tức bay tới thành phố S, em có thể sẽ gặp được bọn
họ."

"Tốt." Cô nghĩ tới vẻ mặt của người kia, khóe miệng không nhịn được

nhẹ nhàng cong lên, "Anh ở bên kia nhớ cẩn thận một chút."

"Ừ." Ạnh một mình đứng trong căn phòng không có cô ở bên cạnh,

trong mắt lộ ra tia dịu dàng, nhẫn nại, nói, "Anh rất nhớ em."

Cô nghe thấy âm thanh trầm khàn vang lên bên tai, khuôn mặt bỗng

chốc đỏ lên, trong lòng mềm mại cơ hồ như muốn tan ra rồi, ngoài miệng
còn cãi lại, "Mới tách ra được bao lâu."

Bên kia anh nghe cô nói xong thì ôn nhu trả lời, miệng nở nụ cười nhàn

nhạt, "Cô bé kiêu ngạo, ngoan ngoãn ở thành phố S chờ anh."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.