"Nghiêm Thấm Huyên, tôi muốn cô phải đau khổ, có người muốn chỗ
dựa vững chắc của cô sống diendanlqd không bằng chết, cô đoán xem, thiên
thời địa lợi nhân hòa, tôi đâu muốn đối đầu với cô." Hồ Tuyết Lâm lau nước
mắt rơi trên gò má, từ trên cao nhìn xuống Nghiêm Thấm Huyên, trên mặt
đều hiện lên vẻ hung tợn ác độc.
Giờ phút này mặc dù trong lòng Nghiêm Thấm Huyên đã bị sự đau đớn
cùng tức giận át cả lý trí, nhưng cô biết hôm nay sơ suất rơi vào trong tay
Hồ Tuyết Lâm, tất nhiên cũng có thể liên tưởng được Hồ Tuyết Lâm sẽ làm
như thế nào, đơn giản là ẩu đả, hủy dung, nhiều nhất là đâm cho cô một
dao.
"Nghiêm Thấm Huyên, cô đã cho ta một cuộc sống vạn kiếp bất phục*,
hôm nay tôi sẽ trả lại cô bằng hết, giết chết cô rồi tôi sẽ ngồi tù, nhưng cô
phải nhớ." Cô ta lớn nụ cười, "Cơ thể bị thương có thể lành lại được nhưng
vết thương tâm lý sẽ ám ảnh cô mãi mãi."
*Nguyên văn là “Nhất thất nhơn thân, vạn kiếp bất phục”, có nghĩa là
một khi thân này mất rồi thì vạn kiếp khó mà có lại được
Cô ta xoay người lại liếc mắt ra hiệu với mấy người đàn ông, hai tên
trong số đó liền tiến lại hung hăng kéo Nghiêm Thấm Huyên dậy.
Đầu Nghiêm Thấm Huyên đau như búa bổ mơ hồ nhìn xung quanh có
vài máy móc cùng với thiết bị cũ kĩ, hình như cô bị nhốt trong nhà xưởng
bỏ hoang nào đó, ở góc trống cách đây không xa có đặt một cái thùng nhỏ,
nhiều lắm chỉ có thể nhét một người vào trong đó.
Thời điểm cô nhìn thấy cái thùng kia, chợt nghĩ đến cái gì, trên mặt lập
tức không có chút huyết sắc nào.
Hồ Tuyết Lâm cẩn thận quan sát nét mặt của cô, giờ phút này hả hê
cười, tiến tới bên tai cô nói từng câu từng chữ, "Nghiêm Thấm Huyên,
khoảng mười tuổi cô bị chứng sợ diendanlqd hãi giam cầm, sau đó vẫn luôn