CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 154

gạt ba mẹ cô lén lút đi gặp bác sĩ tâm lý." Dừng lại một chút, cười ác đọc,
"Coi như bệnh của cô cơ bản đã khỏi, hôm nay để cho cô ôn lại mộng cũ,
thấy thế nào hả?"

Tay Nghiêm Thấm Huyên phát run, c ô nhìn cái thùng nhỏ chỉ có thể

chứa được một người đó, mồ hôi lạnh trên trán từ từ chảy xuống, cảm thấy
trước mắt như tối sầm đi.

"Ngoan ngoãn ở bên trong đi, nửa giờ, xem cô có chịu được không?" Hồ

Tuyết Lâm lớn tiếng cười, đi tới trước cái thùng kia mở nó ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.