CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 156

"Giúp tôi cám ơn Tiếu tổng." Hồ Tuyết Lâm nhìn cái thùng đang đóng

chặt, xoay người nói với mấy người đàn ông đứng bên cạnh.

"Thuận nước đẩy thuyền*." Một tên cầm đầu cười nhạt, "Lần này Trần

Uyên Sam khó coi, phía đông còn chưa có xử lý tốt, phía tây lại bốc cháy
rồi."

* Thuận nước đẩy thuyền: chớp cơ hội ( nguồn lực bên ngoài) để đạt đc

mục đích

Nghiêm Thấm Huyên ở trong thùng dựa vào chút tinh thần còn sót lại

lắng nghe cuộc đối thoại ở bên ngoài, một lát sau, cửa bị xích sắt khóa lại,
sau tiếng gầm rú những chiếc xe ở bên ngoài nhanh chóng rời đi.

Cô liều mạng đấm, đá nắp thùng, nhưng nó vẫn không suy chuyển, trên

tay cô đã chảy máu, thế nhưng cái nắp vẫn không nhúc nhích.

Cuộc đời của cô chưa bao giờ sợ hãi như vậy, bị giam ở trong nơi mà cô

e ngại nhất là không gian bóng tối chật hẹp, xung quanh im ắng yên tĩnh ,
chỉ nghe được tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, thời gian lúc này như
ngừng lại, cô phải vĩnh viễn ở lại nơi này cho đến khi trái tim ngừng đập.

Hồ Tuyết Lâm đã dùng đúng cách để khiến cho cô sống không bằng

chết, cô đã từng bị chứng sợ hãi giam cầm hết sức nghiêm trọng.

Từ nhỏ cha mẹ cô không ở nhà, thời điểm trời mưa xuống bên ngoài có

sấm chớp, đối với một cô bé như cô, không thể làm gì khác hơn là trốn vào
trong ngăn tủ, ở trong ngăn tủ bóng tối bao phủ cùng với không gian chật
hẹp làm cô sợ hãi, nhưng khi đó, cô cảm thấy nếu phải ở ngoài một mình
đối diện với sấm chớp đáng sợ thì thà ở trong ngăn tủ còn hơn.

Lớn lên một chút, thời điểm cô đứng ở trên cầu thang, dần dần bắt đầu

cảm thấy sợ hãi, thật may là trước khi sự việc càng ngày càng trở nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.