cái miệng nhỏ nhắn lúc mở lúc đóng, mỗi một câu như nghe vào mà lại như
không.
"Hiện tại em không còn có chút tình cảm nào với anh ta nữa." Cô ưỡn
ngực, rất nghiêm túc nhíu mày với anh, "Hơn nữa em cảm thấy anh ta vừa
tiều tụy lại vừa già, một chút cũng không thể đẹp trai bằng anh."
Cô thấy sắc mặt anh đã dần ôn hòa trở lại, nhưng anh vẫn im lặng, lại
tiếp tục làm nũng, "Em đã khen anh như vậy rồi, anh vẫn còn tức giận sao?"
Câu kia cô nói ra rõ ràng là muốn anh được thoải mái hơn, anh khẽ thở
dài, ôm cô càng chặt hơn, cuối cùng cũng mở miệng, có chút trêu chọc nhìn
cô, "An Chí Thượng nói anh là Phong Hỏa Hí Chư Hầu, khó thoát khỏi sức
cám dỗ của mỹ nhân. Em nói xem, trong lòng anh rất ấm ức, thua lỗ đến
khuynh gia bại sản rồi, sắp ngất đến nơi, có thể không để ý đến lời nói của
em được sao?"
Anh sẽ không để ý đến sự khoan dung của em đối với cậu ta, em dễ
mềm lòng, chỉ cần em muốn, anh sẽ cho em tất cả.
Cô nghe anh nói thế, trong lòng không có cảm giác gì, chỉ có người ở
trước mắt này, trong tim cô đều là anh, không thể có thêm ai được nữa.
"Anh lớn tuổi hơn cậu ta, anh già hơn là gì."Anh thấy cô cuối cùng cũng
chịu ôm anh, đưa mũi cọ vào cái mũi nhỏ của cô.
"Anh không già, anh rất đẹp trai." Cô bị sắc đẹp cùng với câu nói thâm
tình của anh dụ dỗ, những lời ngon tiếng ngọt không bao giờ nói hôm nay
lại có thể bật ra dễ dàng đến vậy.
Anh cuối cùng cũng nhận được lời khen của cô, yên tâm thu lại sự
không vui trong lòng mình.