CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 184

Hơn mười một giờ Trần Uyên Sam từ trong thang máy bước ra thì liền

nhìn thấy bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc đang đứng ở ban công, có vẻ như
là đang đợi anh.

Vẻ mặt anh tràn đầy lo lắng, vội vàng chạy nhanh tới bế Nghiêm Thấm

Huyên đang chán chường ngồi chồm hổm trên mặt đất đợi anh lên.

"Tại sao không nói với anh một tiếng mà đã chạy tới? Chờ bao lâu rồi?

Có mệt không?" Anh rất đau lòng, một tay ôm cô một tay mở cửa đi vào
nhà, người đang vùi mặt trong ngực anh không nói tiếng nào, bĩu môi quay
đầu đi chỗ khác không nhìn anh.

Bước vào phòng bật đèn lên, cô từ trong ngực anh nhẹ nhàng nhảy

xuống, nhanh như chớp đi tham quan từng phòng từng phòng một, anh
chăm chú nhìn bóng dáng nhỏ bé đang bước vào từng phòng, nới lỏng cà
vạt, cởi áo khoác âu phục ra ném trên ghế salon, đi tới bên cạnh cô.

"Em đang làm gì vậy?" Cô đột nhiên bị anh ôm chặt lấy từ phía sau,

định đẩy ra lại bị cánh tay mạnh mẽ của anh kìm lại, đầu anh cúi thấp
xuống hôn lên cái cổ mềm mại thơm ngát của cô, giọng nói mang theo ý
cười truyền đến bên tai cô, "Xem kĩ như vậy, thấy thế nào, có thích không?"

"Em là đang kiểm tra xem anh có giấu nhân tình ở trong nhà không." Cô

vùi mặt vào lòng anh, khẽ hừ nhẹ mấy tiếng.

Anh khẽ cười cười, ôm cô càng chặt hơn, "Cô bé kiêu ngạo, lại làm loạn

cái gì đấy?"

"Anh còn dám nói!" Cô tránh không được hắn, không thể làm gì khác

hơn là thở phì phò quay đầu đi chỗ khác trừng anh, "Buổi sáng ở bệnh viện
chỉ ném cho em một tờ giấy rồi đi mất, ba mẹ em đều đã đi công tác, em
không muốn ở nhà một minhg! Anh lại dám bắt em chờ anh lâu như vậy!
Trần Uyên Sam em ghét anh!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.