CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 223

Anh cảm thấy có chút kỳ quái, kéo tay của cô cho cô vòng qua trước

ngực mình, cúi đầu nhìn hốc mắt đã có chút đỏ hồng của cô, "Sao bây giờ
lại dịu dàng như? Còn không trêu chọc lại anh nữa?"

"Em sợ có một ngày tất cả mọi thứ sẽ biến mất." Cô trầm mặc một lúc

lâu, ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt đã bao phủ một tầng lệ, "Từ xưa tới
nay chưa từng có ai, không có một người nào đối tốt với em giống như anh.
Em sợ một ngày nào đó, anh sẽ chán ngấy em."

Có lẽ chiếc nhẫn kim cương, đồ trang sức hoặc là đồ của nhãn hiệu nổi

tiếng có thể làm cho hai mắt phát sáng, có cảm giác thỏa mãn, nhưng trên
thế giới này chỉ có thật lòng dù có nhiều tiền đến đâu cũng không mua
được.

Đối với một người phụ nữ mà nói, quà gì có thể so sánh được với người

sẵn sàng vào bếp nấu từng món ăn kiên nhẫn đợi cô về nhà?

Tình yêu không thể dùng danh lợi đến nói đến, không thể dùng tiền bạc

để so sánh, chỉ so đo bởi vì yêu mới có thể có được thứ kiên nhẫn này, một
ngày, một tháng, một năm hoặc là cả đời.

Những người đang yêu có rất nhiều kiên nhẫn?

"Nếu không phải là trong lòng anh đã có tính toán, anh thật sự sẽ cho

rằng em đang mang thai." Trần Uyên Sam nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên
nói ra một câu, Nghiêm Thấm diedieenddanlqd Huyên nhịn không được lập
tức bật cười đưa tay cho anh một quyền, bầu không khí nghiêm túc vừa nãy
đã bị anh phá hỏng rồi, anh cũng cười theo, ôm cô vào trong ngực, trong
mắt đều là dịu dàng, "Lấy đâu ra nhiều suy nghĩ lung tung như vậy, cô bé
ngốc."

Tài nấu nướng của Trần Uyên Sam cô đã được lĩnh giáo qua, rất đẳng

cấp, sau khi ăn xong cô liền nhảy lên trên lưng anh làm nũng, "Đều là do

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.