CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 282

để anh tự làm thì hơn."

Cô nghe anh nói thế thì ngẩn người, nhưng không có buông tay, cắn môi

tiếp tục giúp anh băng bó vết thương, nhưng hốc mắt đã đỏ lên.

Sau khi băng bó xong cô định rời đi, Trần Uyên Sam lại một tay kéo cô

lại, thấy trên mặt cô toàn là nước mắt, thở dài một tiếng, ôm cô thật chặt
vào trong ngực.

"Không sợ anh? Không ghét anh? Không oán giận anh?" Anh chôn mặt

ở bên cổ cô, ngửi thấy mùi hương từ mái tóc cô, hít sâu một hơi, khàn giọng
hỏi cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.