Lúc này chủ nhân của giọng nói xót xa đó đi tới, tóc vàng mắt sáng,
khóe miệng hàm chứa tia không kiên nhẫn lại có chút mị hoặc cười, cau
mày nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô.
"Anh là ai?" Nghiêm Thấm Huyên cẩn thận lui về phía sau môt bước
cảnh giác nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, bên eo của hắn còn dắt súng,
hai tay khoanh sau lưng.
Cô vừa nhìn thấy người này theo bản năng liền muốn lui về phía sau, khí
thế trên người của hắn thật sự là quá mức bén nhọn, áp lực làm cho người ta
cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Người đàn ông này cùng cô nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên lui về phía sau
một bước, ngồi xuống ở trên ghế salon đối diện cô, cầm trong tay quả táo
đặt ở trên bàn không ngừng vuốt ve, "Thật sự rất cảm tạ chuyện tốt mà
chồng cô đã làm, hiện tại cảnh sát Mỹ đã sờ tới tổng bộ lân cận rồi."
Trong đầu Nghiêm Thấm Huyên vội vàng phân tích tình huống, chịu
đựng thân thể khó chịu chống người ở bên hộc tủ, sắc mặt tái nhợt, có chút
chần chừ nói, ". . . . . . Tiếu Phan."
Người nọ ngẩng đầu nhìn cô một cái, không có phủ nhận, không chút
hoang mang mà đặt quả táo sang một bên, "Hả? Xem ra Trần Uyên Sam đã
nói với cô về tôi?"
Trí nhơ của cô luôn luôn rất tốt, lần lễ khai mạc của Qua Sam từng nghe
thấy Trần Uyên Sam cùng với Doãn Bích Giới đề ập tới cái tên này, liền
theo bản năng nhớ ra.
"Cô đã mang thai." Tiếu Phan từ trên ghế salon đứng dậy, thanh thản
nghiêng người dựa vào bên hộc tủ nhìn cô, "Khuyên cô một câu, hãy vứt ý
định bỏ trốn của cô đi, trừ phi cô nguyện ý nhất thi lưỡng mệnh (dốc lòng)
nhảy vào trong biển, vậy thì xin cứ tự nhiên."