CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 335

Lúc này ở trên sàn tàu Tiếu Phan theo dõi biến hóa ở dưới mặt đất, híp

mắt cầm súng nhắm vào Trần Uyên Sam đang chạy tới bên cạnh Nghiêm
Thấm Huyên, bóp cò.

Diêm Giang đứng phía sau thấy Tiếu Phan cầm súng nhắm vào Trần

Uyên Sam, hét lên, "Cẩn thận ——!"

Ánh mắt Trần Uyên Sam di chuyển, đột nhiên nhanh như tia chớp vươn

tay ra đẩy Nghiêm Thấm Huyên xuống, cô bị đẩy mạnh ngã xuống đất,
trong gang tấc viên đạn bay sượt qua vai cô.

Đám người của Trần Uyên Sam cũng đã chạy lại bên cạnh Trần Uyên

Sam và Nghiêm Thấm Huyên, Trần Uyên Sam ôm lấy Nghiêm Thấm
Huyên đã hôn mê bất tỉnh, hét to, "Đi!"

. . .

Trong sương mù Nghiêm Thấm Huyên chỉ cảm thấy trên trán có cảm

giác nhoi nhói, ánh đèn sáng choang đâm vào mắt cô, cô cảm thấy cả người
từ đầu đến chân đều mệt mỏi, muốn mở mắt cũng không mở được, lại tiếp
tục nhắm mắt chìm vào hư vô.

Buổi tối ngày hôm sau, cô mới chỉ có chút tỉnh táo, cảm giác đau đớn

bên vai trái truyền đến, cô khẽ hít vào một hơi, vừa mới mở mắt đã nhìn
thấy con ngươi sâu thẳm quen thuộc.

Quanh cằm Trần Uyên Sam mọc râu lún phún, mắt giống như bị bụi bay

vào đỏ như máu, hình như anh vẫn còn có chút không thể tin được là cô đã
tỉnh lại, khẽ giật mình nhìn người trước mắt.

Sống mũi cô cay cay, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng như muốn trào lên,

cố gắng kìm nén đau đớn trên trán, nhẹ nhàng mỉm cười với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.