CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 345

Trên bầu trời đã sáng rồi, cả thành phố Newyork dần dần tỉnh dậy, cô cả

đêm không có chợp mắt, bác sĩ theo đúng lịch trình đến kiểm tra cho cô, mỹ
nữ tóc vàng mắt xanh bên cạnh bác sĩ tủm tỉm cười giúp cô đắp lại chăn vừa
nói cho cô biết, hiện tại thai nhi trong bụng cô rất khỏe mạnh, chỉ cần điều
dưỡng tốt, thân thể cô cho dù yếu, cũng có thể bảo vệ cả mẹ cả con bình a.

Đây là con của cô và anh, là đứa bé đã theo cô trong suốt chặng đường

nguy hiểm đầy kinh sợ, vậy mà nó vẫn lớn lên đầy khỏe mạnh như vậy, ai
có thể nói cho cô biết, bọn họ sẽ có thể thoát khỏi trận chiến đẫm máu này
hay không?

Lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, cô như muốn nhảy dựng

lên, bác sĩ ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ cô nên cô mới không ngã xuống
đất.

Lúc đi đến cửa cô dừng bước, cảm thấy sau lưng mình đã bị mồ hôi

thấm ướt, hai lòng bàn tay đều là mồ hôi, Trần Uyên Sam ném áo khoác cho
thuộc hạ đứng bên cạnh, bước tới bế cô lên.

"Về nhà thôi."

Nghiêm Thấm Huyên bị Trần Uyên Sam ôm vào trong ngực, trên mặt

của anh vẫn còn vẻ lạnh lùng cùng tia sát khí còn chưa tiêu tan, cô đưa tay
ôm cổ của anh nhẹ giọng hỏi anh, "Đã giải quyết xong xuôi rồi sao?"

Anh càng ôm cô chặt hơn, sắc mặt thoáng đã ôn hòa hơn một chút, hôn

một cái lên trán cô, "Toàn bộ căn cứ của Tiếu Phan ở Mỹ đã bị phá hủy, có
thể không giết người cũng không có động tay động chân, trực tiếp gây kinh
động làm cho FBI mò đến, người của anh cùng với hắn đều đã rút về
Tokyo, không thể nán lại ở nơi này thêm nữa."

Anh dừng một chút, cau mày nói, "Chỉ là thi thể của Tiếu Phan vẫn chưa

có tìm thấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.