CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 346

Cô nghe anh nói có chút lo lắng gật gật đầu, Trần Uyên Sam cẩn thận

đặt cô xuống, sờ sờ tóc của cô nói với cô, "Bây giờ em đang mang thai
không thể ngồi máy bay, anh nghĩ, đi tàu tương đối ổn, chúng ta sẽ đi tàu
trở về."

Căn bản không có thứ gì cần mang theo, Trần Uyên Sam còn không chờ

cô đáp lời, cô chỉ ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn, cả căn cứ đều đã rút lui,
tất cả nhân viên cứu hộ cùng với toàn bộ thuộc hạ của Trần Uyên Sam đều
đã lên tàu.

Nghiêm Thấm Huyên bị Trần Uyên Sam dắt đi không kìm được quay

đầu lại nhìn căn cứ vắng tanh không bóng người, anh chú ý thấy liền dừng
lại, kéo cô vào lòng vén tóc cô lên, chỉ vào căn cứ nói: "Mười năm trước,
đây là nơi anh bắt đầu."

Cô gật đầu một cái, mở to hai mắt với anh, "Làm sao bây giờ? Hiện tại

lại phải kết thúc ở nơi này."

Áo sơmi đen càng làm nổi bật lên vẻ ôn nhu như ngọc của anh, anh kéo

tay cô đặt một nụ hôn lên đó, ra vẻ không sao cả cười cười, "Kết thúc cái
gì? Anh đã có vợ cùng với đứa con của mình."

. . . .

Nghiêm thấm Huyên lại một lần nữa ngồi trong tàu có cảm giác kì quái,

lần trước cô một thân một mình ôm đứa bé bị người ta nhốt ở trong tàu, kêu
trời không nghe kêu đất không được, lần này cô lại ở bên cạnh người yêu,
bị anh chăm sóc giống như cô là động vật quý hiếm vậy.

Trần Uyên Sam đã sớm sai người sửa lại phòng ngủ, cơ hồ tất cả các nơi

có góc nhọn đều được dùng vải bông bọc lại cẩn thận, đồ ăn, đồ dùng hằng
ngày. . . . . . Toàn bộ đều là anh dựa theo lời dặn của bác sĩ chọn lựa cẩn
thận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.